"Ngươi đã sớm biết quan hệ của các nàng sao?" Ra khách phòng hồi lâu, Phó Bạch Chỉ vẫn chưa từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại. Nàng thấp giọng hỏi Hoa Dạ Ngữ ở bên cạnh sắc mặt không hề thay đổi, thật tò mò đối phương sao lại thờ ơ, nghĩ tới nghĩ lui, có thể người này căn bản là biết quan hệ của Liễu Tĩnh Mạt cùng Liễu Tử Linh, mới có thể biểu hiện bình tĩnh như thế.

"A chỉ phản đối quan hệ của các nàng sao?" Hoa Dạ Ngữ không có trực diện trả lời, mà là đưa ra câu hỏi ngược lại, nghe nàng nói như vậy, trong bụng Phó Bạch Chỉ đã hiểu rõ. Nói đến phản đối hay không phản đối, Phó Bạch Chỉ lại do dự. Làm một người hiện đại, nàng tự hỏi chuyện lạ gì đều xem qua, nhưng gặp phải Tĩnh Mạt cùng Tử Linh loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên.

Nghĩ đến lúc nãy khi Liễu Tĩnh Mạt đang đút thuốc mình cảm giác được kỳ quái, còn có hình thức mà hai người chung sống trước đây, Phó Bạch Chỉ giờ mới hiểu được, nguyên lai mình cũng không phải là không có phát hiện, chỉ là vẫn không dám xác định mà thôi. Đứng ở góc độ người đứng xem, nàng không thể nào phản đối cũng không có lập trường phản đối.

Nhưng nghĩ đến hai người kia lúc trước ở trong nguyên bản của mình là xa lánh như vậy, thậm chí ngay cả lời thừa thải cũng sẽ không nói với đối phương, nhưng hôm nay lại thành như vậy, vẫn khiến cho Phó Bạch Chỉ nghĩ kỳ quái. Lẽ nào tình tiết đã vặn vẹo đến loại tình trạng này rồi, không chỉ nữ nhân vật chính Hoa Dạ Ngữ thành bách hợp, ngay cả... Liễu Tĩnh Mạt cùng Liễu Tử Linh đều như thế?

"Ta không có gì phản đối hay không phản đối, mỗi người đều có lựa chọn của mình, nếu Liễu Tĩnh Mạt đi con đường này, ta làm bạn bè chỉ có thể gắng sức giúp nàng. Nhưng ta rất lo lắng nếu như có một ngày Tử Linh biết được việc này, các nàng..."

"A chỉ, ngươi tin tưởng trên đời này có trời phạt sao?"

Hoa Dạ Ngữ mở miệng cắt ngang Phó Bạch Chỉ, mà nụ cười trên mặt nàng cũng khiến người ta đoán không ra. Nghe nàng hỏi như vậy, Phó Bạch Chỉ lắc đầu, nàng không tin quỷ thần, dù cho từ hiện đại xuyên vào trong sách mình tự sáng tác, từ đầu đến cuối nàng cũng chưa từng tin quá. Người có thể điều khiển vận mạng chỉ có mình, hôm nay nàng còn sống thật tốt ở nơi này, chính là chứng minh tốt nhất.

"A chỉ không tin, nhưng ta lại tin. Ta luôn cảm thấy trên đời này minh minh tự có sắp xếp, nữ tử và nữ tử cùng một chỗ, có lẽ là làm trái vận mệnh, nhưng ta lại cam nguyện vì thế mà chấp nhận bất cứ sự trừng phạt nào. A chỉ không tin, chính là tốt nhất, nếu có người muốn trừng phạt ngươi và ta, để ta gánh chịu tất cả tội lỗi."

"Ngươi nói bậy bạ gì vậy, nếu như muốn nghiêm phạt, ta cũng nên cùng ngươi cùng nhau mới phải." Lời nói của Hoa Dạ Ngữ để cho Phó Bạch Chỉ yêu thương, buồng tim cũng sinh ra rất nhiều cảm động. Nàng tiến lên phía trước vài bước ôm lấy người này, lại bị xương trên lưng Hoa Dạ Ngữ cấn ngực phát đau. Nàng không tin sẽ có trời phạt, nhưng nếu thật sự có, nàng cam nguyện cùng Hoa Dạ Ngữ rơi xuống địa ngục cùng nhau.

Liễu Tĩnh Mạt từ trong phòng đi ra, thấy chính là tình cảnh Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ ôm nhau. Nghĩ đến mối quan hệ của nàng và Liễu Tử Linh, lại nhìn hôm nay đã tu thành chính quả hai người này, ngực không khỏi có chút ước ao.

"A cửu, cám ơn ngươi." Độc của Tử Linh đã giải, Liễu Tĩnh Mạt tự nhiên muốn đi gặp Hoa Dạ Ngữ nói lời cảm tạ. Người khác không biết, nàng lại hiểu được, thuốc dẫn mà liệt ngân cần vô cùng quý báu, gần như đến mức vô giá, cho nên mới là một trong mười đại tuyệt độc của Minh tuyệt cung.

"Tĩnh Mạt sao lại khách khí như vậy, Tử Linh vẫn được ta coi là muội muội, ta giúp nàng cũng phải."

"Nói chung, chuyện lần này nhờ có ngươi, nhưng có một số việc, ta nghĩ vẫn cần phải cùng ngươi nói chuyện một phen." Liễu Tĩnh Mạt nói, liếc nhìn ở một bên Phó Bạch Chỉ, rõ ràng có chút do dự. Thấy nàng cố kỵ mình ở đây, Phó Bạch Chỉ cũng không thèm để ý, nàng tuy rằng muốn biết hai người này muốn nói đại sự gì, nhưng cũng sẽ không vào thời điểm này cố ý ở lại đây, buổi tối hỏi lại Hoa Dạ Ngữ là được.

"Ta đi chuẩn bị chút thức ăn trước, ngữ nhi ngươi cùng cốc chủ tâm sự đi."

"A chỉ, ngươi..." Thấy Phó Bạch Chỉ phải ly khai, Hoa Dạ Ngữ cho là nàng đang tức giận, liền vội vội vàng đưa tay kéo vạt áo của nàng, nhìn dáng vẻ tiểu tức phụ này của nàng, Phó Bạch Chỉ nhịn không được sờ sờ đầu nàng, để cho nàng mau quay lại.

"Ta không có tức giận, dù sao các ngươi nói chuyện phiếm ta nghe cũng không hiểu, cùng lắm thì buổi tối ngươi len lén nói cho ta biết thì tốt rồi." Phó Bạch Chỉ nói xong liền thức thời ly khai, thấy nàng đi xa, nụ cười trên mặt Hoa Dạ Ngữ quét sạch một cái, nàng ngồi trước mặt Liễu Tĩnh Mạt, sắc mặt của người nọ cũng trầm trọng.

"Tĩnh Mạt là cho rằng, này Minh tuyệt cung có gian tế." Giọng điệu Hoa Dạ Ngữ không có nghi vấn, mà là trần thuật chuyện này. Trước đây Minh tuyệt cung đổi chủ, nàng giết Diêm La bà cướp ngôi, ngoài mặt tất cả mọi người trong cung thờ phụng nàng làm tân nhậm cung chủ, kì thực lại trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ nàng. Minh tuyệt cung lấy độc làm danh tiếng tự nhiên sẽ có các loại phương pháp hạ độc, chỉ bị Hoa Dạ Ngữ phát hiện đã có mấy chục lần, nếu không phải độc trong người nàng đã sớm tích tụ nhiều lắm, sinh ra kháng tính, chỉ sợ đã sớm bị mất mạng.

"Tuy rằng ngày đó ta giết chết chỉ là tiểu nhân vật, nhưng chúng nó có thể lấy được liệt ngân, đã nói lên phía sau có thế lực mạnh hơn trợ giúp. Hiện tại Phó Bạch Chỉ ở nơi này, mà thân thể của ngươi cũng không ở trạng thái tốt nhất, nếu phát sinh cái gì, ta rất lo lắng cho sự an nguy của các ngươi."

" Lời của Tĩnh Mạt ta đều biết, ta sẽ phái ám sử nhanh chóng điều tra rõ ràng."

"Ân, ngươi biết là tốt, đây là ba lọ thuốc ta mới làm, nếu tới, liền mang đến cho ngươi, lần trước đưa cho ngươi còn dư đi." Liễu Tĩnh Mạt nói, từ trong lòng ngực móc ra ba cái lọ sứ màu trắng, nghe nàng hỏi như vậy, trong mắt Hoa Dạ Ngữ lóe lên một tia tránh né, lại bị Liễu Tĩnh Mạt tinh tế bắt được. Cổ tay bị nàng nắm, thấy người này sau khi dò xét qua mạch mình sắc mặt liền trầm xuống, Hoa Dạ Ngữ liền biết việc lớn không tốt.

"A cửu, ngươi nói cho ta biết, mấy ngày nay, ngươi nhất định là lại dùng thuốc quá độ đi."

"Tĩnh Mạt, tình hình khẩn cấp, mà ta lại không có cách nào, cũng chỉ có thể..."

"Hồ đồ! Ngươi nên biết thuốc này là làm cái gì, đối với thân thể ngươi thương tổn chỉ tăng không giảm. Nếu không phải nhìn ngươi lúc phát độc đau đớn như vậy, ta vốn không nên đem thuốc này cho ngươi. Bây giờ ngươi dùng không tiết chế như vậy, sẽ chỉ làm thân thể của ngươi suy yếu nhanh hơn."

Liễu Tĩnh Mạt cau mày trách cứ Hoa Dạ Ngữ, độc cùng thuốc tưởng thông nhau, mà cứu người và giết người cũng bất quá ở một ý niệm. Tình huống của Hoa Dạ Ngữ Liễu Tĩnh Mạt rành rẽ nhất, mà nàng làm thuốc này, nói là thuốc, kì thực gọi là độc càng thích hợp. Độc trong người Hoa Dạ Ngữ nhiều lắm, vả lại sớm đã hoà hợp với thân thể của nàng.

Liễu Tĩnh Mạt không phải là không nghĩ qua hóa giải độc trong người cho nàng, nhưng giải một loại, một loại khác sẽ phát tác. Sau cùng làm cho ký ức của người này thác loạn, bị ốm đau dằn vặt đến gần như phát điên, liền cũng không dám thử nữa, chỉ có thể luyện chế ra này □□ tới áp chế độc tố khác, lấy độc trị độc tới giảm bớt, tham nhất thời an ổn, nhưng là tổn thương cực đại.

"Tĩnh Mạt, ta cũng là bất đắc dĩ. Ta cũng rất muốn nhanh tốt lên, nhưng đến nông nỗi này, đã rất khó vãn hồi. Ta hiện tại, chỉ là lo lắng cho nàng mà thôi."

"Nếu ngươi đã có tính toán, vậy không nên lại trêu chọc nàng."

"Ta hiểu."

Nghe được Liễu Tĩnh Mạt gần như trách cứ nói, trên mặt Hoa Dạ Ngữ sinh ra vài phần buồn bã, nàng như thế nào lại không biết những gì mình làm hôm nay đều là hồ đồ, nhưng nàng như trước ích kỷ muốn tới gần Phó Bạch Chỉ, thậm chí đối với mình còn có một tia may mắn. Những điều này, sau khi mình rời khỏi, cũng sẽ là sai lầm trí mạng.

"Quên đi, ta không có ý trách ngươi, ta rất rõ ràng cái loại cảm giác nhìn người yêu bên người lại không thể đến gần này. Ngươi chống đỡ đã đủ khổ, nếu nàng có thể đối đãi tốt với ngươi, ta cũng hy vọng các ngươi cùng một chỗ. Ta không tin dốc hết thế lực của Minh tuyệt cung cùng Dược tiên cốc, vẫn không tìm được lung mê thảo kia."

"Tĩnh Mạt, cám ơn ngươi, ngươi nói như vậy, ta cũng không tốt buông tha."

Hoa Dạ Ngữ cười nói, rất xa đã thấy Phó Bạch Chỉ cầm bánh ngọt đi tới, nhịn không được đứng lên, hướng nàng nghênh đón. Thấy dáng vẻ vô cùng thân thiết của hai người, Liễu Tĩnh Mạt cũng bước nhanh trở về khách phòng. Chỉ mới ly khai một hồi, nàng liền bắt đầu nhớ Tử Linh.

"Trò chuyện chút gì?" Phó Bạch Chỉ tính tốt thời gian qua đây, quả nhiên hai người đã nói xong rồi. Nàng cầm lấy một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng Hoa Dạ Ngữ, thấy đối phương cắn một nắm miệng bị gồ lên nhìn mình, ha ha cười rộ lên.

"A chỉ liền thích chọc ghẹo ta, vừa rồi ta và Tĩnh Mạt nói là Minh tuyệt cung có gian tế, tra không ra, a..."

Hoa Dạ Ngữ chưa nói xong, khối bánh ngọt tiếp theo đã lấp qua đây, thấy dáng vẻ miễn cưỡng mà ăn của nàng, Phó Bạch Chỉ nghĩ Hoa Dạ Ngữ quả thực vô cùng khả ái, thật muốn ôm vào trong lòng nhào nặn một chút.

"Nếu là nội gián, vậy phải nhanh chóng tìm được, ngữ nhi còn muốn ăn cái gì?" Hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, thoáng cái liền đem một bàn bánh ngọt ăn sạch sẻ, Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi, nàng là ăn no, cũng không biết Hoa Dạ Ngữ có còn đói bụng không, nàng gầy như vậy, hẳn là ăn nhiều một chút mới được.

"Đã ăn hết nổi." Hoa Dạ Ngữ nhớ kỹ, từ khi nhớ chuyện tới nay, nàng chưa từng ăn qua nhiều đồ như vậy. Khi còn bé mặc dù muốn ăn, nhưng cũng không có tiền ăn, về sau vào Thương khung môn, nhưng không có ham muốn ăn uống. Mấy năm nay ở minh tuyệt cung, những thứ Diêm La bà đút cho nàng đều có độc, nàng càng không thể ăn, thỉnh thoảng đói vô cùng mới có thể chịu đựng kịch độc đau đớn ăn vài miếng. Vừa rồi Phó Bạch Chỉ đem hơn nửa bàn bánh ngọt đều nhét vào trong miệng mình, Hoa Dạ Ngữ nghĩ no cực kỳ.

"Mới ăn chút xíu như vậy, sao lại no chứ? Nơi này còn phẳng lì." Phó Bạch Chỉ nói, đưa tay sờ sờ cái bụng bằng phẳng của Hoa Dạ Ngữ, thậm chí cách y phục đều có thể mò lấy hai bên xương sườn nhô ra, Phó Bạch Chỉ cực kỳ đau lòng, trong lòng đã nghĩ tốt nên làm cái gì cho Hoa Dạ Ngữ ăn, đem người này nuôi ra chút thịt.

"A chỉ, thực sự không ăn được, ta muốn đi tắm, hôm nay ám ảnh cho ta chuẩn bị dược dục, ngươi muốn cùng nhau sao?" Hoa Dạ Ngữ nói, đỏ mũi liếc mắt nhìn Phó Bạch Chỉ, nghe nàng nói như vậy, Phó Bạch Chỉ không có nghĩ quá nhiều, gật đầu liền đáp ứng rồi, lại bỏ quên gò má càng thêm ửng hồng của Hoa Dạ Ngữ. Đến buổi tối, Hoa Dạ Ngữ để cho Phó Bạch Chỉ đến bãi tắm trước, mà nàng trước tiên đi tìm ám ảnh.

"Ám ảnh." Hoa Dạ Ngữ chần chừ đứng ở trước cửa bãi tắm.

"Cung chủ, làm sao vậy?" Thấy Hoa Dạ Ngữ xuất hiện, ám ảnh kỳ quái nhìn nàng, phó chưởng môn đều đã tiến vào, cung chủ thế nào còn đứng ở đây.

"Ám ảnh, ta muốn tắm chung với a chỉ." Hoa Dạ Ngữ nói, cúi đầu kéo vạt áo, hai gò má hiện lên trận trận phấn hồng.

"Thuộc hạ biết, " nghe Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, ám ảnh càng thêm nghi hoặc, cung chủ muốn cùng phó chưởng môn tắm chung, cùng mình nói cái gì?

"Ám ảnh, ngươi xem bộ dáng của ta bây giờ có đẹp mắt không? A chỉ thấy, có thể hay không đối với ta có không an phận chi tưởng."

"Cung chủ... Ngươi..."

- -

Tác giả có lời muốn nói: Nga ha ha a, báo động trước có H, nói vậy mọi người đều biết. Không biết có phải gần nhất viết ngọt ngào viết nhiều lắm hay không, cảm giác tất cả mọi người hiện ra một loại trạng thái chán chường. Nha, lúc trước nói gỡ mặt nạ muốn ngọt ngào, kết quả gỡ được mặt nạ bắt đầu ngọt ngào, người đều không thấy, quả nhiên vẫn là ngược thật sao? Quả nhiên đại gia còn là đẩu m nha?

*Chỗ này thím Bạo trải lòng vì sao chế độ xét duyệt vô group của bộ này khó khăn như vậy nên lược, bị quá dài, mà ko trọng yếu lắm

So, nói nhiều như vậy, liền viết cái tiểu kịch trường tới hóa giải một chút.

Liễu ma ma: A cửu, dược liệu quý báu lần trước ta đưa cho ngươi vẫn chưa uống hết đi?

A cửu: Này... Ta uống không còn.

Liễu ma ma: Cái gì? oh my god! Ngươi là heo sao? Thuốc kia rất đắt tiền đó! Ngươi thế nào nhanh như vậy liền uống đến không còn!

A cửu: Ai... Ai bảo Tĩnh Mạt làm uống ngon như vậy, ta không chú ý liền...

Liễu ma ma: Rất phá của! Như vậy phá sản, ngươi biết thuốc kia ta cần dùng bao nhiêu vàng sao? Quả thực so với cái mặt nạ ta đưa cho ngươi còn mắc hơn, nói cho ta biết, mặt nạ đi đâu? Có phải bị đưa cho Phó Bạch Chỉ cái kia tiểu tình nhân hay không, anh anh anh, mạng của ta thật là khổ a, đáng giá mặt nạ cũng bị mất!

A cửu: Tĩnh Mạt, ngươi đừng có hẹp hòi quá, bất quá là làm từ mấy viên malteser mà thôi, đến lúc đó ta đền tiền cho ngươi là được!

Liễu ma ma: Ngươi đi! Hiện tại liền đi! Đây chính là ta ngồi máy thời gian đi tới hiện đại mới làm được! Ngươi nhanh như vậy liền ăn đến không còn, đưa malteser ta làm!

Hiểu bạo: Vì vậy, đây là một hồi quá độ ke muốn đưa tới luân lý kịch sao? Nói đến, viện thủ nhân khí tựa hồ vẫn rất cao? Chớ hoài nghi, viện thủ là nhân vật phản diện, viện thủ là nhân vật phản diện, viện thủ là nhân vật phản diện, chuyện quan trọng nói ba lần! Thế nhưng, văn này sư tỷ cũng là nhân vật phản diện a, cho nên các ngươi hiểu nga. Nhân vật phản diện thượng vị, rốt cuộc là có ý gì...

*malteser: viên sô cô la bên trong nhân xốp

Vậy là đã rõ tại sao mới chưởng một cái em mặt nạ đã nát bấy =))))

- -

Má ơi, câu cuối của sư muội..... thật dễ sợ:)))))

Câu chót của thím Bạo là có ý gì, ý gì, ý gì nhaaa:<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play