Móng ngựa giẫm lên mặt đất ẩm ướt sau mưa, vẩy lên từng trận bùn đất. Cô gái toàn thân áo trắng yên vị trên lưng ngựa, nàng đeo một cây kiếm dài trắng như tuyết trên lưng, tóc dài như thác lại đen như mực, bị gió thổi phân tán trên không trung, phóng khoáng lại tự nhiên. Dù cho tình hình phía dưới không phải là quá tốt, rất nhiều bùn đất làm dơ đôi giày trắng của nàng, nhưng trên gương mặt nàng vẫn lộ ra nụ cười vui mừng.
Dung mạo quá mức nhu hòa tựa như hồ nước tĩnh lặng, khiến cho người khác nhìn liền muốn bình thản lại. Mà thứ duy nhất không quá xứng đôi với cô gái này, chính là mảnh ngọc bội bằng ngọc bích nàng mang bên hông. Ngọc bội kia tựa hồ có chút niên kỷ, có thể nhìn ra rất rõ ràng đây là mảnh ngọc bội bị bể đôi, giờ đây chỉ có một nửa sứt mẻ treo ở bên hông nàng.
Qua hồi lâu, làm như cô gái đi đường có chút hơi mệt, đến chỗ gần bờ sông liền xuống ngựa, thả ngựa đồng thời nghỉ ngơi, nàng cũng lấy ra một ít lương khô treo trên lưng ngựa, từ từ mà ăn. Những thứ trong túi này không bao giờ là những món điểm tâm tinh xảo như trước đây nữa, mà là những món lương khô thô ráp như những đệ tử đồng môn phái khác, nhưng giờ đây, Phó Bạch Chỉ đã thành thói quen, cũng sẽ không oán trách nữa.
Sờ ngọc bội sứt mẻ bên hông, vẻ mặt Phó Bạch Chỉ lại càng hoảng hốt. Người kia, đã ra đi bao lâu? Tính kỹ một chút, phải tròn sáu năm. Từ sau khi tách ra vào ngày đại thọ sáu mươi của Lục Uyên, Phó Bạch Chỉ cũng chưa từng gặp lại Hoa Dạ Ngữ, không phải là nàng không muốn gặp, mà là người đã không còn tồn tại trên thế giới này, cho dù lòng nàng vướng bận, cũng chỉ có thể dựa vào hồi ức sống qua ngày.
Ngày đó chia ly, nàng tìm hai gã đệ tử cùng môn phái đưa Hoa Dạ Ngữ ly khai, nhưng sau đó vẫn là không yên lòng, bản thân cũng vội vàng chạy trở lại. Nhưng mà, sau khi nàng quay lại, thấy chính là máu tươi đầy đất, còn có khối ngọc bội còn sót lại một nửa sứt mẻ kia. Đến nay Phó Bạch Chỉ đều không có cách nào quên đi tình cảnh khi đó, nàng căn bản không có biện pháp tưởng tượng cơ thể một người sẽ có nhiều máu như vậy.
Mặt đất xung quanh đều màu đỏ, ngay cả phía sau thân cây cũng là màu đỏ tươi từng mảng. Đây căn bản không giống như là lúc bị trọng thương chảy máu, mà giống như là rút khô máu một người, mới có thể lưu lại nhiều máu như vậy. Phó Bạch Chỉ ngơ ngác lục tìm khối ngọc bội kia, sau đó không nén được ói ra. Sau tròn một năm, nàng không cách nào ăn bất kỳ vật gì, chỉ có thể ép mình uống cháo loãng, sau đó điểm huyệt mình mà ngủ, lúc này mới có thể sống sót.
Dần dần, Phó Bạch Chỉ tiếp nhận sự thật Hoa Dạ Ngữ đã chết. Nàng từng nhiều lần nổi lên ý nghĩ làm hại Hoa Dạ Ngữ, nhưng thủy chung không xuống tay được. Rõ ràng là thích nàng, lại vì sự hèn nhát và nhu nhược của bản thân hại chết người nọ. Phó Bạch Chỉ không biết một khắc kia Hoa Dạ Ngữ có bao nhiêu tuyệt vọng, mỗi khi nghĩ đến người nọ quan tâm chăm sóc mình, Phó Bạch Chỉ cũng chỉ có thể ngơ ngác ngồi trong căn phòng trước đây của Hoa Dạ Ngữ, sờ con mèo tên Bạch Bạch đờ ra.
"Đi mau, phía trước chính là Thương khung môn, Ám Ảnh đại nhân đã sớm chờ đến sốt ruột, chúng ta phải tăng nhanh cước bộ." Ngay lúc Phó Bạch Chỉ đờ ra, tiếng người nói chuyện khiến cho nàng chú ý. Nàng vội vàng trốn ở phía sau cây, quan sát người đi tới. Bọn họ mặc trường bào màu đen, trên đường biên ống tay áo và quần áo tơ lụa đều thêu văn lộ màu vàng. Trang phục này Phó Bạch Chỉ không thể nào quen hơn, đó là môn phái đời này nàng căm thù đến tận xương tuỷ, Minh tuyệt cung.
Hôm nay thấy bọn họ, Phó Bạch Chỉ không có chút do dự, vận khởi nội lực nâng kiếm tiến lên, tốc độ kia nhanh đến nỗi đối phương căn bản không tránh kịp. Có lẽ mấy người của Minh tuyệt cung cũng đang vội vã lên đường, căn bản không nghĩ tới sẽ có người bỗng nhiên xông lại đánh bất ngờ. Vả lại nội công Phó Bạch Chỉ mạnh mẻ như vậy, chỉ chạm đến mũi kiếm liền để cho bọn họ bay ra ngoài. Vài người ngã xuống mặt đất, thấy Phó Bạch Chỉ điếu trụy gỗ đào có chữ khung trên thân kiếm, liền biết nàng là người của Thương khung môn, vội vã chạy trốn, đáng tiếc, Phó Bạch Chỉ căn bản sẽ không cho bọn họ cơ hội này.
"Ta tưởng là ai, hóa ra là lũ sâu bọ Minh tuyệt cung, hôm nay gặp phải ta, coi như các ngươi không may." Phó Bạch Chỉ cười, ném kiếm về phía trước, bạch ngọc trường kiếm dài nhỏ xoay tròn trên không trung. Ngay sau đó, nàng ngưng tụ nội lực, rất nhanh phóng về hướng vài người của Minh tuyệt cung. Chưởng phong sắc bén, nội công hùng hậu, một người chợt né tránh trốn thoát, bị một chưởng của Phó Bạch Chỉ đánh vào ngực, liền khí tuyệt bỏ mình tại chỗ. Hai tên khác căn bản không để ý đến nhiệm vụ nữa, lập tức vận công bỏ chạy.
Thấy bọn họ phải ly khai, Phó Bạch Chỉ nhíu lông mày, nghiêng người một cái nắm trường kiếm, rất nhanh ném mạnh ra ngoài, đâm xuyên qua tên ở phía sau, nhưng vẫn để một tên khác chạy. Thấy đối phương đã đi xa, Phó Bạch Chỉ lười đuổi theo, mà là rút kiếm của mình từ trong thi thể ra, chăm chú lau chùi.
Sáu năm qua, nàng từ từ thích ứng với cuộc sống ở thế giới này, cũng hiểu đạo lý nhược nhục cường thực. Nàng đã thông suốt quyển bí tịch kia, cũng minh bạch nội dung viết bên trong, cái gì gọi là trước phá sau xây. Muốn luyện tập quyển bí tịch đó, chính là phải vứt bỏ tất cả tạp niệm, đưa bản thân vào hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, bài trừ vật mình có, mới có thể hiểu rõ bí tịch.
Lúc đã hiểu hết bí tịch, nàng châm một cây đuốc, thiêu hủy quyển bí tịch kia, bởi vì nàng không muốn để cho người khác biết, cũng giấu giếm luôn thực lực của chính mình. Nàng không muốn tùy tiện đả thương người giết người, chỉ có khi đụng tới người của Minh tuyệt cung, mới có thể xuống tay dữ dội như vậy.
"Cực kỳ không thú vị." Lau kiếm sạch sẽ, Phó Bạch Chỉ lại lên ngựa, trở về Thương khung môn, lần này nàng xuống núi chỉ là muốn mua chút đồ thường dùng, không nghĩ tới sẽ đụng phải việc ngoài ý muốn vừa rồi. Nhớ tới nhiệm vụ mà mấy tên Minh tuyệt cung nói, lại liên tưởng đến gần đây chỉ có mỗi môn phái Thương khung môn, sắc mặt của Phó Bạch Chỉ trầm xuống, cố sức quất roi ngựa, trở về môn phái.
"Phó sư tỷ, ngài đã trở về." "Phó sư tỷ, trên đường cực khổ." Dọc đường, Phó Bạch Chỉ nghe những người đó gọi mình với thái độ lễ phép, nàng cười gật đầu, đáp lại từng cái, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy được chưởng môn hiện tại, đã từng là đại sư huynh của nàng, Lục Hằng.
Qua đại thọ sáu mươi tuổi, thân thể Lục Uyên không khỏe bằng lúc trước, cũng không biết là do cái chết Hoa Dạ Ngữ đả kích hắn quá lớn hay là do tuổi tác càng cao, rất nhiều vết thương cũ cũng theo đó mà tái phát, ba năm trước đây đã quy tiên. Lúc đó, Lục Hằng nhận chức chưởng môn, mà Phó Bạch Chỉ cũng tuyên bố trước mặt toàn môn phái, nàng không gọi Lục Quý Ly nữa, phải khôi phục tên gốc của nàng là Phó Bạch Chỉ.
Lẽ ra nàng cũng không muốn làm như vậy, để tránh khỏi người trong môn phái hoài nghi, nhưng không nghĩ tới người trong võ lâm cũng không quá mức lưu ý xưng hô đúng tên, mà Phó Bạch Chỉ cũng rất phiền chán những người gọi mình là Lục Quý Ly. Đơn giản đã làm thì làm cho xong, sửa tên chính thức lại, mới đầu vẫn sẽ có người gọi sai, nhưng thời gian dài, cũng quên mất.
"Chưởng môn sư huynh sao ngươi lại tới cửa?" Phó Bạch Chỉ vô cùng kinh ngạc Lục Hằng sẽ xuất hiện ở nơi này, nghi ngờ hỏi.
"Không phải là vì ta lo lắng cho ngươi, nghe nói ngươi ở trên đường gặp người của Minh tuyệt cung, thế nào, có làm hại tới ngươi hay không?" Tốc độ nói chuyện của Lục Hằng rất nhanh, trong mắt lóe ra quan tâm không từ nào diễn tả được. Đối với sự nhiệt tình quá trớn của hắn, Phó Bạch Chỉ lúng túng rút bàn tay bị hắn cầm lấy của mình về, lần thứ hai cười rộ lên.
"Bất quá là một đám người ô hợp mà thôi, nhưng thật ra sư huynh, ta có chuyện cần nói với các vị sư đệ sư muội, cùng tới chính sảnh đi."
"Được rồi, ta đi phái người thông báo." Nghe Phó Bạch Chỉ nói muốn mọi người tới chính sảnh, Lục Hằng biết có việc lớn xảy ra, mặc dù có chút không giải thích được hành vi xa lánh lần thứ hai của Phó Bạch Chỉ đối với mình, nhưng cũng biết lấy chuyện quan trọng làm trọng.
"Sư muội, ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Mọi người tụ tập trong chính sảnh, nghe Lục Hằng hỏi mình như vậy, Phó Bạch Chỉ quét mắt chung quanh, thấy Tiêu Y chưa tỉnh ngủ và Mộc Tử Anh như trước không ở bên trong môn phái, chậm rãi đứng lên.
"Vừa rồi ta gặp người của Minh tuyệt cung ở dưới chân núi, mặc dù bọn họ chỉ là đám ô hợp, nhưng từ trong đối thoại của bọn họ, ta xác định gần đây Minh tuyệt cung nhất định có hành động mới, mục tiêu chính là Thương khung môn."
"Bọn họ lại muốn làm cái gì!" Nghe được lời Phó Bạch Chỉ nói, Lục Hằng rất khẩn trương, hắn cau mày, suy tư hồi lâu, lúc này mới lên tiếng lần nữa."Các vị sư đệ sư muội, vừa rồi là ta khẩn trương thái quá, bất quá Minh tuyệt cung này quả là đáng ghét. Sự cố phát sinh trong đại thọ của sư phụ năm đó, ba năm trước đây sư phụ đi về cõi tiên, trên giang hồ cũng sinh ra không ít lời đồn."
"Bọn danh môn chánh phái kia ngoài sáng làm Thương khung môn chúng ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ sợ sớm đã nổi lòng xem thường, hơn nữa vắng mặt trong đại hội võ lâm lần trước, Thương khung môn bây giờ, thực sự không qua nổi biến cố nào." Lục Hằng nói xong câu đó, chính sảnh trở nên đặc biệt yên tĩnh, thấy sắc mặt bọn họ ngưng trọng, Phó Bạch Chỉ cũng lười chen vào nói, chỉ im lặng uống nước trà, làm nghe người.
"Sư huynh, trong một năm nay, bọn tà giáo Minh tuyệt cung chết tiệt tựa hồ càng thêm càn rỡ. Sắp tới chính là lần đại hội võ lâm mới, vào lúc này bọn họ có động tác, tất nhiên là tính toàn làm chuyện gì đó."
"Không sai, Tam sư muội nói đúng, từ năm ngoái Minh tuyệt cung đã đổi chủ, tác phong làm việc quả thực trở nên quỷ dị không ít. Nghe nói Diêm La bà đã chết, trước khi chết đem tất cả công việc của Minh tuyệt cung giao cho đệ tử duy nhất của nàng. Không có ai biết cung chủ mới của Minh tuyệt cung hình dáng ra sao, chỉ biết nàng là nữ tử, vả lại ra tay còn hung ác hơn cả Diêm La bà. Sư muội, ngươi nói có phải chúng ta nên tra rõ thân phận cung chủ mới của Minh tuyệt cung hay không?"
"Nga." Chợt nghe Lục Hằng đem vấn đề vứt cho mình, Phó Bạch Chỉ lúc này mới hoàn hồn, nàng khẽ lên tiếng, rốt cuộc đồng ý, nhưng tâm tư đã sớm trôi dạt đến chốn nào. Thời gian qua lâu như vậy, nàng hầu như đã quên nguyên gốc tiến triển tới đâu, thậm chí nhiều lần hoài nghi, nữ chính Hoa Dạ Ngữ đã chết, vậy mọi thứ trong quyển sách này còn trụ lại.
Nếu như dựa theo diên biến gốc, lão thái bà của Minh tuyệt cung vốn nên xuất hiện trên đại hội võ lâm, mà tuổi quá trẻ Hoa Dạ Ngữ chính là đánh bại nàng trên đại hội võ lâm, năm ấy 21 tuổi đã trở thành minh chủ võ lâm trẻ tuổi nhất, sáng lập huyền thoại trên giang hồ. Chỉ là, giờ đây Hoa Dạ Ngữ đã chết, mà lão độc bà của Minh tuyệt cung cũng đã chết, hai vai trọng yếu đã không còn, nội dung vở kịch nên phát triển thế nào, nàng thật đúng là không biết.
"Ân, chuyện đó liền quyết định như vậy, sau đó ta sẽ gửi một phong thư cho cốc chủ Dược tiên cốc. Sư muội, chuyện lần này liền làm phiền ngươi."
"Sư huynh, ngươi mới vừa nói gì đó?" Phó Bạch Chỉ ngây người chỉ chốc lát, liền thấy Lục Hằng đã đi qua đây, mặt tràn đầy mong đợi nhìn mình. Ánh mắt như thế để cho nàng bất an, phiền mình cái gì? Bọn họ muốn mình làm cái gì sao?
"Sư muội, không phải vừa rồi ngươi đã đồng ý chuyện này sao? Ta nói phái ngươi đi tra thân phận cung chủ mới của Minh tuyệt cung, nhiệm vụ này xác thực nguy hiểm, trong môn phái trừ ngươi ra, ta thực sự không nghĩ ra còn có ai có thể đảm nhiệm được, ngươi chuẩn bị mấy ngày liền lên đường đi."
Tác giả có lời muốn nói: ân, viết nhiều như vậy tờ đại gia không thương thứ hai điệu tây bì, Vì vậy rốt cục trở lại đệ nhất điệu tây bì, phỏng chừng đại bộ phận người phải cởi quần áo hoan hô, này chương quả thực chính là lớn sư tỷ giả bộ b chương và tiết, tuy rằng quá trình tốt đẹp, nhưng phần cuối như trước không đẹp tốt, sư tỷ ngươi liền màu đỏ tím bị đại sư huynh cho bán đứng, cũng là yêu thương. Vì vậy, sư tỷ sáu năm sau ngày hôm nay luyện thành, thật · vô cực giả bộ b thần công! Ta đây cái mẹ ruột không bao giờ... nữa sợ nàng giả bộ b bị đâm xuyên!
Như vậy, bởi gần nhất thời gian trục có điểm loạn a, ta cho đại gia chải vuốt sợi một chút.
Mới ra trận thời điểm, sư muội 15 tuổi, sư tỷ 18 tuổi. Sau, hai người chung sống 4 tháng chi phối, nghênh đón sư phụ sáu mươi đại thọ, sau đó thì sao, quá khứ 5 năm lại dư 8 tháng, cũng cứ dựa theo sáu năm qua tính.
Hết hạn đến tờ này, sư muội 21 tuổi, sư tỷ 24 tuổi, tiểu tử linh 18 tuổi, ma ma 31 tuổi ╮(╯▽╰)╭
Vì vậy, các ngươi từ tuổi nhìn lớn cái gì? Không sai, bất kể là chủ điệu tây bì còn là thứ hai điệu tây bì, đều là đến rồi có thể tùy tiện làm chuyện xấu niên kỉ linh nga.
Sau cùng ta thầm nghĩ nói một câu, các ngươi muốn nhất nghe.
Sư tỷ tất cả đi ra, sư muội còn có thể xa sao? Chớ vội chớ vội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT