"Thật là, tại sao ta phải làm chuyện này a..." Bước trên con đường nhộn nhịp, Phó Bạch Chỉ khẽ nhíu mày, không thèm để ý đến những ánh mắt đang phóng tới trước ngực mình của những người qua lại trên đường, nhỏ giọng lầm bầm nói. Nàng bị chú ý nguyên nhân một phần là bởi vì vẻ ngoài xuất chúng, mà nguyên nhân chủ yếu hơn, là vì cái vật nho nhỏ không yên ở trước ngực nàng, một con mèo nhỏ tròn vo màu trắng.
Từ sau đêm đó tan rã trong không vui, suốt hai ngày Phó Bạch Chỉ cũng không thấy Hoa Dạ Ngữ, vốn tưởng rằng người kia chỉ là giận dỗi với mình, lập tức sẽ tốt thôi, lại không nghĩ rằng tiểu sư muội lúc nào cũng nghe lời mình thực sự tức giận. Nhớ tới đêm đó Hoa Dạ Ngữ nói nàng coi Bạch Dạ như là con cái của hai người, Phó Bạch Chỉ lại càng hoảng sợ, nàng đẩy Hoa Dạ Ngữ ra, hỏi lại nàng sao lại có loại ý nghĩ này, hai cô gái hẳn là sẽ không có bất kỳ kết quả gì, lại càng không có hài tử.
Dù biết có lẽ mình nói như vậy rất quá đáng, nhưng Phó Bạch Chỉ vẫn cảm thấy mình và Hoa Dạ Ngữ chung quy đều không phải là người của một thế giới. Nàng là nữ chính, là người đã được định trước sẽ dễ dàng có được hết thảy, nhưng mình thì ngược lại, ngay cả tiếp tục sống sót cũng phải thận trọng, tăng cường cẩn thận ở khắp mọi nơi, rất sợ không chú ý một cái sẽ đi lên con đường cũ: tử vong.
Mềm lòng không được, cho nên Phó Bạch Chỉ mới nói ra những lời tàn nhẫn, nàng vốn cho rằng Hoa Dạ Ngữ sau khi nghe xong sẽ biết khó mà lui, nhưng người kia chỉ cúi đầu im lặng, sau đó liền không nói một lời rời đi, không tìm mình nữa. Đã quen mỗi ngày bữa sáng bữa tối cùng Hoa Dạ Ngữ, đã quen nàng thỉnh thoảng tới dính lấy mình, lúc này thanh tịnh, Phó Bạch Chỉ mới phát hiện mình đã sớm có thói quen ở chung với Hoa Dạ Ngữ.
Vào ngày thứ ba, Phó Bạch Chỉ rốt cuộc không nhịn được, chạy xuống núi mua con mèo nhỏ màu trắng này. Không phải nàng muốn vãn hồi cái gì, chỉ là mỗi lần nhớ tới bóng lưng cô đơn của Hoa Dạ Ngữ lúc rời đi, ngực liền phát ra một loại cảm giác không nói nên lời. Vừa rồi ở bên trong chọn lựa kỹ càng, Phó Bạch Chỉ chọn con mèo nhỏ màu trắng mà nàng cho là đẹp nhất, so với con lúc trước nàng cho Hoa Dạ Ngữ đẹp hơn rất nhiều. Thấy con mèo nhỏ kia mở to đôi mắt như biển rộng nhìn mình, Phó Bạch Chỉ nghĩ thầm, nàng có thể cùng Hoa Dạ Ngữ hoà giải hay không, hoàn toàn dựa vào con mèo này.
Dọc đường chen ra khỏi chợ, Phó Bạch Chỉ thở dài, rồi mong đợi kế tiếp đưa con mèo này cho Hoa Dạ Ngữ, lại nhịn không được nghĩ muốn châm biếm hành động bây giờ của mình. Nàng dậy thật sớm, hôm nay ra ngoài vào ngày hội đèn lồng, chịu đựng ánh mắt chăm chăm của nhiều người, chỉ vì mua một con mèo cho Hoa Dạ Ngữ, hơn nữa sau này Hoa Dạ Ngữ rất có thể sẽ là mối đe dọa đối với tính mạng của mình. Càng nghĩ về những điều này Phó Bạch Chỉ lại càng phiền lòng, tính toán cái gì cũng không chú ý, một đường lên núi, chạy thẳng tới phòng Hoa Dạ Ngữ.
"Sư muội, là ta, ngươi ở đâu?" Đứng ở cửa, Phó Bạch Chỉ gõ cửa một cái, nhưng hồi lâu cũng không có phản ứng, nàng tò mò đẩy ra một chút, phát hiện bên trong không có thân ảnh của Hoa Dạ Ngữ. Rơi vào đường cùng, đành phải đi xung quanh tìm người, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở vườn hoa phía sau. Men theo âm thanh kia nhìn qua, cách thật xa, Phó Bạch Chỉ đã thấy được bóng dáng của người hai ngày không gặp.
Hoa Dạ Ngữ thích sắc màu ấm, xanh biếc, vàng và hồng nhạt là những màu nàng hay mặc. Lúc này, nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt cầm kiếm mà đứng, tóc dài đen nhánh rũ xuống thắt lưng, được nàng dùng một sợi dây lụa buộc lại. Nàng nhắm hai mắt, an tĩnh mà hờ hững đứng đó, chợt, theo gió lay động, nàng mở hai mắt ra, rất nhanh múa trường kiếm trong tay.
Mũi kiếm trắng sáng như tuyết, sắc nhọn bay nhanh, dù kiếm pháp uy lực mười phần như vậy, nhưng phối hợp với dáng người của Hoa Dạ Ngữ, lại có vẻ hết sức dịu dàng duyên dáng. Xoay người dừng lại, giẫm lên cây mà nhảy, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, Phó Bạch Chỉ liền có thể cảm giác được công phu của Hoa Dạ Ngữ so với lúc trước ở địa cung mạnh hơn rất nhiều, nội lực hoàn toàn không giống như là một thiếu nữ 15 tuổi nên có.
Đây là lần đầu tiên Phó Bạch Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ luyện kiếm, giờ mới hiểu được thường ngày nàng cùng các đệ tử trong môn phái so tài đều là tận lực ẩn giấu thực lực thật sự của mình. Võ công của nàng, so với các đồng môn cùng thế hệ, sợ là chỉ đứng sau Lục Hằng và Mộc Tử Anh, so với đại sư tỷ là mình đây còn muốn lợi hại hơn.
Gió càng lớn, kiếm trong tay Hoa Dạ Ngữ múa càng thoải mái, bên môi nàng mang theo nụ cười như có như không, tóc đen bay bay, tóc mai mất trật tự. Như vậy Hoa Dạ Ngữ khiến Phó Bạch Chỉ cảm thấy có vài phần xa lạ, giống như Hoa Dạ Ngữ không còn là vị sư muội chỉ biết đi theo sau lưng mình, mà là vị minh chủ võ lâm năm 21 tuổi đã thống lĩnh toàn bộ chính phái trong nguyên bản, là thần thoại trong chốn giang hồ.
Tại một chiêu cuối cùng, Hoa Dạ Ngữ nhún người nhảy một cái, kiếm rơi vào tảng đá, trong nháy mắt tảng đá bị bể làm hai, mèo con trong ngực Phó Bạch Chỉ bị tiếng nổ này làm kinh sợ kêu một tiếng, tất nhiên là bị Hoa Dạ Ngữ nghe được. Hai người đón gió đối diện nhau, Phó Bạch Chỉ cười cười, bắt lấy móng vuốt của con mèo nhỏ hướng Hoa Dạ Ngữ phất tay một cái, ngay sau đó, nàng liền thấy người nọ vừa mới khí phách mười phần trong nháy mắt liền đỏ mũi, đôi mắt đẹp đen như mực sáng rỡ nhìn mình.
"Sao sư tỷ lại ở đây." Hoa Dạ Ngữ thu kiếm, rút cái khăn trong ngực ra lau mặt, nhưng lau được phân nửa lại phát hiện cái khăn lụa màu trắng này không phải của mình, mà là nàng lấy từ chỗ của Phó Bạch Chỉ chưa hề trả lại. Kinh sợ mình hôm nay mang sai khăn tay rồi, Hoa Dạ Ngữ liếc nhìn Phó Bạch Chỉ cũng không có chú ý tới, vội vàng cất khăn tay, sợ bị đối phương lấy lại.
"Ta đến phòng ngươi tìm ngươi thấy ngươi không ở, liền đi loanh quanh khắp nơi, không nghĩ tới gặp ngươi. Con mèo này là ta ngày hôm nay xuống núi mua về, nếu ngươi thích động vật như vậy, ta cho ngươi thêm một con là được, Bạch Dạ mất rồi thì thôi." Phó Bạch Chỉ nói, đem con mèo nhỏ trong lòng đặt vào trong lòng Hoa Dạ Ngữ, thấy đối phương ngơ ngác nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.
"Sư tỷ ngươi có biết, cho ta con mèo này, biểu thị cho cái gì?" Qua hồi lâu, Hoa Dạ Ngữ mới chậm rãi mở miệng, nghe nàng hỏi như vậy, sau lưng của Phó Bạch Chỉ trong nháy mắt liền ra một tầng mồ hôi lạnh. Tặng mèo biểu thị cái gì? Nàng chưa bao giờ biết tặng mèo còn có ý nghĩa gì. Thấy Hoa Dạ Ngữ lúc này không có được đáp án thề không bỏ qua, Phó Bạch Chỉ chỉ có thể lúng túng nói sang chuyện khác.
"Hôm nay ta xuống núi, dưới chân núi rất náo nhiệt, buổi tối chúng ta đi dạo hội đèn lồng một chút đi, tiện thể chuẩn bị chút lễ vật chúc mừng sinh nhật cho sư phụ."
"Vì sao sư tỷ không trả lời vấn đề của ta?" Hoa Dạ Ngữ tất nhiên là phát hiện mục đích của Phó Bạch Chỉ, lần thứ hai hỏi tới.
"Tặng mèo con còn có thể đại biểu cho cái gì? Chẳng qua là Bạch Dạ bị mất, ta rất xin lỗi, cho nên cho ngươi một con."
Phó Bạch Chỉ nói xong, chờ Hoa Dạ Ngữ trả lời, thấy nàng khom lưng đem mèo để xuống, càng đi càng gần, Phó Bạch Chỉ nhìn dáng vẻ của nàng không khác với thường ngày, nhưng luôn cảm thấy giờ phút này Hoa Dạ Ngữ rất dữ, trong đầu lại bắt đầu sinh nảy sinh ý nghĩ rút lui. Nàng lui về phía sau vài bước, muốn tìm cái lý do thối lui, cơ thể bỗng nhiên bị Hoa Dạ Ngữ vòng quanh, không thể động đậy.
"Tại sao sư tỷ không nghiêm túc trả lời vấn đề của ta? Hay là nói suy nghĩ trong lòng ngươi và ta hoàn toàn khác nhau? Cho nên ta quý trọng Bạch Dạ, là bởi vì đó là món quà đầu tiên ngươi tặng ta, là tâm ý ngươi dành cho ta, nếu lúc này sư tỷ chỉ dự định tùy tiện cho có lệ, vậy dễ tính. Ta không cần lời xin lỗi của ngươi, bởi vì sư tỷ chưa từng có lỗi. "
Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ rất nhẹ, nhưng câu chữ đều lộ ra cam chịu, nàng nửa khép vành mắt quan sát, con ngươi đen đẹp mắt so với trước còn muốn sáng hơn, nhưng trong đó lại mang theo sương mù nhàn nhạt. Nàng ôm mình, tựa đầu trên vai của mình. Rõ ràng Hoa Dạ Ngữ không có nói lời nhận lỗi nào, nhưng Phó Bạch Chỉ lại cảm thấy cái ôm này mang theo một loại không muốn, ngay cả ngôn ngữ đều xen lẫn bất an.
"Ngươi lại đang miên man suy nghĩ cái gì? Tặng ngươi con mèo này, không chỉ là vì đêm đó lỡ lời mà xin lỗi, cũng là muốn ngươi có một người bạn vui đùa cho hết thời gian. Nhiều người vẫn luôn kề cận ta như thế, một ngày nào đó chúng ta sẽ xa nhau, đến lúc đó ngươi phải làm sao?" Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng nói, sờ sờ đầu Hoa Dạ Ngữ, thấy nàng nhìn lại mình, cái nhìn này chứa quá nhiều tình cảm, nhưng Phó Bạch Chỉ lại chỉ muốn lựa chọn không lưu ý.
"Ta rất cảm tạ ý tốt của đại sư tỷ, nhưng trong lòng vẫn còn rất khó chịu. Ta không muốn cùng sư tỷ tách ra, nhưng sư tỷ lúc nào cũng..."
"Đừng khó chịu, đêm nay ta dẫn ngươi đi hội đèn lồng, chơi đùa một phen cho đã." Mặc dù nhìn ra Hoa Dạ Ngữ còn muốn nói điều gì, nhưng Phó Bạch Chỉ cũng không muốn để cho nàng nói thêm gì nữa. Nghe nàng vội vã cắt ngang mình, Hoa Dạ Ngữ cúi đầu rồi lại ngẩng lên, đã đổi thành nụ cười nhàn nhạt.
"Hai ngày không gặp sư tỷ, ta thực sự nhớ, sư tỷ có thể cho ta hôn một chút được không?"
"Cái này..." Nghe Hoa Dạ Ngữ đưa ra loại yêu cầu này, Phó Bạch Chỉ quả thực muốn cự tuyệt, mặc dù đối phương vẫn thường hôn lén mỗi khi mình không để ý, nhưng lần này lại nghiêm túc đưa ra loại yêu cầu này, Phó Bạch Chỉ luôn cảm thấy đồng ý sẽ có loại ảo giác mình chờ được hôn.
"Sư tỷ không muốn sao?" Thấy Phó Bạch Chỉ lộ vẻ khó xử, Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu lên nhìn nàng. Chính là như vậy không tranh cãi không làm khó, cũng không khẩn cầu, chỉ dùng cặp mắt đó nhìn mình, lại thực sự để cho Phó Bạch Chỉ không đành lòng nói ra bất kỳ lời cự tuyệt nào.
"Quên đi, hôn đi." Cam chịu nói, Phó Bạch Chỉ nhắm mắt lại, chờ Hoa Dạ Ngữ hôn mình, cảm giác này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ làm sao.
"Cám ơn sư tỷ để cho ta hôn."
"Ngươi không cần nói ra..."
Trong lúc vô tình gió lặng yên dừng lại, Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được hai tay của Hoa Dạ Ngữ khoác lên trên bả vai mình từ từ dùng lực. Kèm theo mùi hương quen thuộc thoang thoảng tươi mát đập vào mặt, Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được tim mình đập điên cuồng, mà nàng tin tưởng, nhịp tim của Hoa Dạ Ngữ giờ phút này cũng sẽ không chậm hơn mình bao nhiêu.
Lúc cánh môi bị hai vật mềm mại khác dán sát vào, Phó Bạch Chỉ mở to hai mắt, căn bản không nghĩ tới Hoa Dạ Ngữ sẽ hôn môi của mình. Giờ phút này nàng nhắm mắt lại, chóp mũi và khuôn mặt đã ửng đỏ. Hoa Dạ Ngữ không biết hôn môi, cũng chỉ là tuân theo bản năng, dùng cái lưỡi béo mập kia khẽ liếm cánh môi của mình, nhẹ nhàng hôn mình.
Hoa Dạ Ngữ thế này giống như một con con mèo nhỏ vô tội đòi chủ nhân thương yêu, thấy hơi thở dồn dập của nàng phun tới, hơi thở quá mức ngọt ngào theo kẽ môi tràn đầy trong khoang miệng. Rõ ràng là hoàn toàn không có kỹ thuật hôn môi nào đáng nói, lại làm cho toàn thân Phó Bạch Chỉ đều nóng lên. Dựa vào cái gì một đại sư tỷ như nàng lại luôn luôn là người bị đùa giỡn? Dựa vào cái gì Hoa Dạ Ngữ có thể tùy tiện nói những lời này, còn giống như bây giờ không hề cố kỵ gì hôn mình? Nàng rõ ràng là một người thẳng, tại sao lại cảm thấy Hoa Dạ Ngữ hôn như vậy cũng rất có cảm giác?
Thật là muốn đáp lại, thật là muốn đè nàng lên tường dùng sức hôn trả lại.
Tác giả có lời muốn nói: hiểu bạo: Khụ khụ, sư tỷ, làm ta khuê nữ, ngươi hẳn là lớn mật điểm, nhìn trước kia của ngươi này các tỷ tỷ, người nào đều không phải vạn năm cường công quỷ súc công a? Đem thụ đè trên tường đó chính là cho ăn ooxx được chứ?
Sư tỷ: Ngươi xác định ta đem nàng đè trên tường lúc bị ox đều không phải ta? Nói cho cùng đều là ngươi lỗi, vì lông võ công của ta bí tịch sẽ không dùng tốt! Vì sao ta còn không có trở thành siêu cấp treo b! Vì sao ta kém như vậy a! Nói xong ta là chủ giác đâu? Nói xong ta lợi hại nhất đâu? Ta hiện tại như vậy yếu là chuyện gì xảy ra a, ta nhưng là phải trở thành minh chủ võ lâm nữ nhân a.
Hiểu bạo: Nga, Ẩm ướt sư muội, mau tới a, sư tỷ của ngươi nói năm chương trong vòng phải đổi thành nữ nhân của ngươi!
Ẩm ướt sư muội: Cái gì? Sư tỷ? Ngươi yên nhiên như thế cấp bách tưởng phải cho ta, kỳ thực không cần năm chương, hiện tại có thể! (cởi quần áo, bái quần)
Sư tỷ: Cái quỷ gì a, ta nói là ta là muốn trở thành minh chủ võ lâm nữ nhân! Không là nữ nhân của ngươi!
Ẩm ướt sư muội: Thế nhưng, sư tỷ, minh chủ võ lâm tức chính là ta a, ngươi muốn trở thành nữ nhân của ta, ta biết, mau cởi.
Sư tỷ: Anh anh anh...
Hiểu bạo: Lại nói tiếp, ngày hôm nay một mực trò chơi đàn trong cùng đại gia thảo luận kinh nguyệt vấn đề, luân nhà kinh nguyệt có thể là phi thường đúng giờ nga, hầu như chuẩn xác đến rồi mỗi tháng ngày đó thời gian như vậy. Sáng sớm hôm nay mười giờ, người ta đứng trên mặt đất đờ ra tự hỏi nhân sinh, đột nhiên cảm giác được hạ cái kia gì một giòng nước ấm xẹt qua, cơ trí như ta xem hạ lịch ngày, quả nhiên không ngoài sở liệu, ta đã làm thì cho xong trực tiếp cỡi quần áo bỏ chạy đi toilet. Chờ một chút, về phần tại sao là cởi quần áo đều không phải cỡi quần, kỳ thực ta cũng không biết...
Mọi người: Ngươi được rồi! Không ai muốn biết những... này, bỏ đi!
Hiểu bạo: Khụ khụ, để cho ta nói xong!!! Hôm nay trò chơi phân đoạn, xanh lá chữ đang nói cái gì... Khụ khụ, trước tạm dừng một ngày đêm, đêm nay xin mọi người tám giờ xin đợi luân nhà nhỏ bác, văn bác tên không thể ở chỗ này nói các ngươi hiểu được, không biết có thể đi văn án đến tìm. Tám giờ tối, nhỏ bác sẽ tuyên bố một món trọng đại chuyện quan trọng, tuyệt đối là kinh hỉ u. Kỳ thực ta còn là muốn nói, cái kia kinh nguyệt...
Mọi người: Câm miệng!!!!!!!!!!!!!!!!
Hiểu bạo: ╮(╯▽╰)╭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT