Cuối cùng, Hoa Dạ Ngữ vẫn không thể nào đánh đuổi Phó Bạch Chỉ, dù sao nàng cũng đã để cho người ta vào nhà, đánh đuổi nữa sẽ không ổn. Tắm rửa xong, Hoa Dạ Ngữ đi ra ngoài, phát hiện Phó Bạch Chỉ đang đứng ở cửa chờ mình, nàng đến phòng bếp cầm hai cái bánh bao đưa cho Phó Bạch Chỉ, cũng không chờ đối phương nói cái gì đã muốn xoay người bỏ đi, thế nhưng Phó Bạch Chỉ lại vội vàng đuổi theo, ngăn ở trước người nàng.

"Ngữ nhi còn đang giận ta sao?" Hai tay Phó Bạch Chỉ nắm hai bánh bao trăng trắng, trên mặt lại mang theo vẻ u sầu. Vì sao nàng luôn cảm thấy lần này gặp lại, Ngữ nhi đã thay đổi rất nhiều? Trước đây chưa bao giờ đánh mình, hôm nay lại đánh mấy cái, hơn nữa, hai cái bánh bao này rốt cuộc là thể hiện cái gì? Người ta đói bụng cả ngày, chỉ dùng hai cái bánh bao đuổi mình đi sao?

"Tại sao ta phải tức giận?" Hoa Dạ Ngữ không đáp lại câu hỏi, ngụ ý chính là ngay cả tư cách khiến cho nàng tức giận Phó Bạch Chỉ cũng không có, nghe nàng nói như vậy, biểu tình của Phó Bạch Chỉ càng thêm ủy khuất. "Nếu Ngữ nhi không giận ta, sao lại đánh ta nhiều như vậy, lại cầm hai cái bánh bao qua loa tắc trách cho ta làm bữa tối? Ta thật là đói, Ngữ nhi cũng không làm chút đồ ăn cho ta sao?"

"Có bánh bao còn chưa đủ?" Nhìn Phó Bạch Chỉ làm bộ đáng thương, Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy buồn cười, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ ăn vạ của Phó Bạch Chỉ, trong lòng đã sớm tan thành một mảnh, nhưng nét mặt vẫn phải làm bộ như không có việc gì.

"Chỉ có hai cái bánh bao mà thôi, đâu có đủ đâu? Hơn nữa ta cũng không thích ăn bánh bao, cho dù phải ăn bánh bao, ta cũng chỉ là muốn ăn hai cái bánh bao trên người Ngữ nhi."

Phó Bạch Chỉ trực tiếp mở lời vàng, dẫn tới Hoa Dạ Ngữ hơi sững sờ, nàng thấy đối phương nhìn chằm chằm vào ngực mình hồi lâu, có chút né tránh tránh né, xoay người đi tới phòng bếp. Thấy nàng đi, Phó Bạch Chỉ cũng vội vàng cầm hai cái bánh bao đi theo sau, liền thấy Hoa Dạ Ngữ đã bắt tay vào rửa rau.

"Ngữ nhi thật tốt, là làm cho ta sao?" Giờ đây Phó Bạch Chỉ đã từ bỏ cái gánh nặng gọi là giả bộ ôn nhu, căn bản ngay cả giả bộ cũng lười. Kể từ sau khi biết Hoa Dạ Ngữ một mình rời đi, không có cùng một chỗ với Ám Ảnh, nàng cũng đã quyết định, mặc kệ Hoa Dạ Ngữ nói cái gì làm cái gì, nàng sẽ không bao giờ rời khỏi người này nữa.

"Ngươi đi ra ngoài chờ một chút đi." Thấy Phó Bạch Chỉ đi tới đi lui trong phòng bếp, Hoa Dạ Ngữ thấp giọng nói, giọng điệu trộn lẫn sự dịu dàng chính nàng cũng không hề phát hiện, Phó Bạch Chỉ ngược lại cũng nghe lời, thực sự đi ra ngoài ngồi ở trước bàn, chờ thức ăn. Liếc nhìn mì đang nấu trong nồi, Hoa Dạ Ngữ lắc đầu, không biết nên làm biểu tình thế nào.

A chỉ, như ngươi vậy, bảo ta nên làm cái gì bây giờ.

Phó Bạch Chỉ không có chờ bao lâu, Hoa Dạ Ngữ liền bưng một chén mì nước nhìn qua hết sức ngon miệng đi tới. Thấy nàng đặt xuống liền muốn đi, Phó Bạch Chỉ vội vàng kéo Hoa Dạ Ngữ lại, lôi người đến bên cạnh. "Ngữ nhi đi ngay sao? Ngươi cũng chưa ăn gì, tô mì này nhiều như vậy, hai chúng ta cùng nhau ăn được không?" Phó Bạch Chỉ cười hỏi, nhưng lực đạo trên tay không giảm mà lại tăng, căn bản là Hoa Dạ Ngữ nói không, nàng vẫn sẽ lôi kéo.

"Ta vừa mới ăn rồi." Hoa Dạ Ngữ cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì, mấy ngày qua khẩu vị của nàng càng ngày càng không tốt, cái gì có chút xíu dầu nàng ăn xong cũng có thể ói, mì này là nàng cố ý chuẩn bị cho Phó Bạch Chỉ, nhưng chính nàng lại không muốn ăn chút nào.

"Trong lúc ta tắm rửa Ngữ nhi thật sự lén ăn cái gì, chả trách chỉ cho ta hai cái bánh bao, vậy Ngữ nhi chờ ta ăn xong được không?"

Giọng của Phó Bạch Chỉ căn bản không tính là giọng thường ngày, mà là mang theo vài phần nũng nịu, nghe nàng nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, nhìn Phó Bạch Chỉ ăn mì. Lúc đầu nàng còn quay đầu lại nhìn mình, nhưng càng về sau, rõ ràng là thực sự đói bụng, cũng liền ăn ngấu nghiến. Nhìn sườn mặt của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ có chút si mê ngưng mắt nhìn hồi lâu. Nhưng nhìn càng nhiều, nàng lại càng sợ, có ngày mình sẽ không nhìn thấy gương mặt này.

Vừa ngồi hồi lâu, Phó Bạch Chỉ mới ăn xong một chén mì lớn, thấy nàng tự giác đi rửa chén, Hoa Dạ Ngữ liếc nhìn bóng đêm đã đen, liền trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi. Sau khi xác định cửa đã khóa kỹ, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới lộ ra vẻ uể oải, nàng giật giật hai chân mỏi nhừ, cởi áo khoác ra, rồi vén quần lên, nhìn từng chấm màu xám tro trên chiếc đùi trắng nõn, nàng cười khổ, có chút chán ghét thả quần xuống.

Mới mấy ngày mà thôi, những vết thối rửa này dường như lại nghiêm trọng hơn nhiều. Cơ thể nàng như vậy, chỉ sợ là sẽ dọa a Chỉ sợ đi.

Hoa Dạ Ngữ mệt mỏi nằm ở trên giường, cảm thấy khí lực của cơ thể rốt cuộc đã tiêu hao hết. Vào lúc nàng chưa ngủ, lại nghe được cửa sổ bị ai đó nhẹ nhàng di chuyển, nghĩ cũng biết là Phó Bạch Chỉ. Lúc đầu Hoa Dạ Ngữ không muốn để ý đến nàng, nhưng người này đúng là đứng đó được nửa nén hương, sợ là nàng có chuyện gì quan trọng, Hoa Dạ Ngữ đứng dậy, lại nghĩ tới gì đó, vội vàng mặc thêm nhiều tầng y phục, lúc này mới đi tới mở cửa sổ.

"Ngươi có chuyện gì?" Thấy Phó Bạch Chỉ chỉ mặc một cái áo trong đơn bạc cứ tới đây, mà bên ngoài lại là mùa giá lạnh, Hoa Dạ Ngữ không khỏi lạnh mặt.

"À, Ngữ nhi, trong phòng ta có sâu."

"Sao có thể có sâu, mùa này..."

"Ngữ nhi, thật sự có sâu, một con rất lớn, ta sợ, đêm nay ta muốn ngủ với ngươi."

Phó Bạch Chỉ đáng thương nói, nhưng ai cũng biết đây là lời nói dối, Hoa Dạ Ngữ muốn cự tuyệt, lại thấy người này đã mặt dày mày dạn bò vào cửa sổ, căn bản không cho nàng cự tuyệt. Hoa Dạ Ngữ có chút trợn mắt há mồm nhìn hành động của Phó Bạch Chỉ, căn bản không nghĩ tới nàng sẽ làm ra cử chỉ vô lại như vậy.

"Ngươi đi ra ngoài, ta chưa từng nói muốn ngủ với ngươi." Thấy Phó Bạch Chỉ đã đứng ở trong phòng, còn đốt đèn, Hoa Dạ Ngữ có chút hốt hoảng đưa tay để ở trước ngực, lúc này mới nhớ tới mình đã mặc rất nhiều tầng y phục, mới yên lòng.

"Ngữ nhi đừng đuổi ta đi nha, ta sợ ngủ một mình. Nếu ngươi không cho ta ngủ, ta liền đứng ở chỗ này không đi."

Phó Bạch Chỉ nói xong, bầu không khí liền cứng lại, Hoa Dạ Ngữ nhìn nàng hồi lâu, nghĩ đến mình mặc nhiều như vậy, cũng sẽ không bại lộ cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Hai người cùng một chỗ lâu như vậy, Phó Bạch Chỉ tất nhiên là có thể nhìn ra Hoa Dạ Ngữ đã thỏa hiệp. Nàng chỉ biết, Ngữ nhi sẽ không cự tuyệt yêu cầu của mình.

Nhìn cái giường kia, Phó Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ở ngay trước mặt của Hoa Dạ Ngữ, cởi bỏ toàn bộ quần áo. Áo khoác và váy ngoài nàng cởi cực nhanh, lúc đến cái yếm và quần lót, nàng lại thả chậm động tác, nàng có thể cảm giác được hô hấp của Hoa Dạ Ngữ có chút gấp gáp và mất trật tự, phản ứng như thế nàng cũng hài lòng. Thẳng đến khi đem mình cởi sạch, Phó Bạch Chỉ mới xoay người sang chỗ khác nhìn Hoa Dạ Ngữ.

"Ngữ nhi lo lắng gì vậy, mau tới ngủ a." Phó Bạch Chỉ nằm lên giường, cố ý bày ra tư thế vô cùng mê hoặc. Nhìn gương mặt có chút câu người của nàng, còn có cỗ cơ thể luôn luôn đối với mình có vô số lực hấp dẫn này, Hoa Dạ Ngữ lại chần chừ. Nàng biết Phó Bạch Chỉ làm như vậy là muốn làm gì, thế nhưng mình...

"Trước đây ngươi không phải như thế." Lẩm bẩm mở miệng, Hoa Dạ Ngữ cũng không dám nhìn Phó Bạch Chỉ, nghe nàng nói như vậy, Phó Bạch Chỉ tự nhiên biết trước kia mình sẽ không dùng đến thủ đoạn cởi quần áo mà câu dẫn, không phải là do Ngữ nhi lạnh nhạt với nàng, nàng mới chịu làm như vậy sao.

"Ngữ nhi mau tới ngủ đi, ngươi nói xem ngươi đi ngủ còn mặc nhiều như vậy làm gì."

Phó Bạch Chỉ vội vã kéo Hoa Dạ Ngữ lên giường, cũng không đoái hoài đến việc mình đang trần trụi liền lập tức đứng lên, là người hiện đại nàng cũng không có cái quan niệm thiếu lễ độ, nhưng Hoa Dạ Ngữ nhìn lại bị đỏ mặt.

A Chỉ, sao lại trở nên càn rở như vậy...

Trải qua một phen lăn qua lăn lại, cuối cùng hai người cũng cùng nhau nằm lên giường. Chẳng qua là Hoa Dạ Ngữ hiển nhiên không quá muốn đối mặt với một Phó Bạch Chỉ trần trụi, nàng cứng ngắc đưa lưng về phía nàng, dù cho Phó Bạch Chỉ kề sát qua đây ôm nàng, cũng không có quay đầu lại. Cơ thể Hoa Dạ Ngữ suy yếu, hôm nay lăn qua lăn lại lâu như vậy, nàng quả thực rất mệt mỏi. Hơi thở của Phó Bạch Chỉ quanh quẩn quanh người làm cho nàng cảm thấy an ổn, dần dần cũng buồn ngủ.

Thế nhưng, ngay lúc nàng sắp ngủ, lại phát hiện có một đôi tay cách lớp y phục sờ nơi lồi lõm của mình, lực đạo không nặng không nhẹ, cũng không ngừng kích thích nàng, để cho Hoa Dạ Ngữ không khỏi ngược hít một hơi. Nàng biết là Phó Bạch Chỉ đang làm loạn, mặc dù cơ thể bởi vì những cái đụng chạm này mà kích động không thôi, nhưng Hoa Dạ Ngữ cũng rất rõ ràng, nàng và Phó Bạch Chỉ không còn là loại quan hệ đó.

Hoa Dạ Ngữ muốn giả bộ ngủ kiềm chế cho qua, thế nhưng, cơ thể lại nổi lên một loại cảm giác khác. Bụng phát đau khiến cho nàng thở dốc, nàng cảm thấy từng đợt máu tươi gần như muốn từ trong cổ họng tràn ra. Thế mà hết lần này tới lần khác vào lúc này Phó Bạch Chỉ lại sờ lên eo của nàng, ý đồ dò xét vào bên trong. Hoa Dạ Ngữ vội vàng đứng dậy, mặc kệ Phó Bạch Chỉ kêu gọi liền rất nhanh xuống giường ra khỏi gian phòng. Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong mắt Phó Bạch Chỉ lóe lên một chút mất mác. Hoá ra, Ngữ nhi đã chán ghét mình chạm vào nàng đến vậy sao?

Một đường ra khỏi gian phòng, Hoa Dạ Ngữ không dám ở lại trong nhà, mà là trốn vào trong góc phòng thuốc, nàng khóa chặc cửa, có chút run rẩy cầm thuốc trên bệ đưa vào trong miệng. Theo viên thuốc vào miệng, cơn đau ở bụng rốt cuộc có chút giảm bớt, mà quần áo trên người Hoa Dạ Ngữ cũng đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Nàng có chút vô lực dựa vào cửa, không ngừng thở phì phò, lại nhịn không được cười khổ.

Thân thể này, sao lại vô dụng như vậy chứ.

Thật vất vả thả lỏng phần khó chịu này, Hoa Dạ Ngữ rửa sạch cơ thể lần nữa, tìm y phục mặc xong, lúc này mới trở lại gian phòng. Nàng thấy ánh nến trong phòng vẫn sáng, mà Phó Bạch Chỉ đang ngồi ở đầu giường đờ ra. Sự khổ sở trong đôi mắt kia làm Hoa Dạ Ngữ đau nhói, để cho lòng nàng nổi lên cảm giác tự trách. Nàng không nỡ làm cho Phó Bạch Chỉ khó chịu, thật sự có chút chuyện, không phải là nàng có thể khống chế.

Đứng ở cửa hồi lâu, Hoa Dạ Ngữ không biết nên nói cái gì, ngược lại thì Phó Bạch Chỉ là người đầu tiên mở lời. "Qua đây ngủ đi, ta bảo đảm lần này sẽ không đụng chạm ngươi, nếu ngươi còn lo lắng, ta trở về phòng khách. Thực ra vừa rồi, cũng không phải là ta muốn làm cái gì, ta... Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi gầy đi, muốn sờ ngươi một chút, ôm ngươi một cái. Nếu ngươi không thích, sau này ta sẽ không làm nữa."

Phó Bạch Chỉ nói, âm thanh cũng có vài phần run rẩy, Hoa Dạ Ngữ nghe sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng đi tới, nằm trên giường. Trải qua phen lăn qua lăn lại này, Phó Bạch Chỉ cùng Hoa Dạ Ngữ đều nề nếp nằm thẳng ở trên giường, có lẽ là mệt mỏi thật sự, Phó Bạch Chỉ dần dần ngủ mất, mà tư thế của nàng cũng từ nằm thẳng đổi thành vô ý thức ôm chặc Hoa Dạ Ngữ.

Nghe nàng hít thở đều đều, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới dám xoay người, nhìn về phía đối diện Phó Bạch Chỉ. Dáng vẻ khi ngủ của nàng vẫn giống như trước đây, nhíu mày mang theo chút không yên, mặc dù cố ý làm ra dáng vẻ vô lại như thế, thực ra trong lòng Phó Bạch Chỉ, e là cũng khổ sở. Nghĩ tới lời người này mới vừa nói, Hoa Dạ Ngữ yêu thương sờ lên trán của nàng, hôn nhẹ lên đó.

"A chỉ, ngươi không nên cho ta hy vọng, cũng không nên để cho ta lưu luyến. Như ở bên cạnh ta ngươi vậy, ta sợ ta sẽ không nỡ rời đi."

Nơi không có ngươi, chắc chắn là rất lạnh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play