Quyển cuối: Vẫn nắm lấy tay người như xưa

"Sư phụ, khi nào chúng ta mới hành động?" Trong cung điện yên tĩnh tịch liêu không một tiếng động, tiếng bước chân của Mộc Tử Anh và Hách Liên Thịnh càng phá lệ đột ngột. Hai người đứng ở trước điện, nhìn nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần, cung kính hỏi. Kể từ sau khi chiếm giữ Minh tuyệt cung, Mộc Tử Anh cũng không trở về Thương khung môn nữa.

Có lẽ là Phó Bạch Chỉ cho rằng nàng đã chết trong rừng Quỳ Hợi, hoặc là đã quên mất sự tồn tại của nàng, Mộc Tử Anh cũng không có lý do quay về. Thỉnh thoảng nghĩ đến Tiêu Y, trong lòng nàng sẽ dâng lên một ít khó chịu, chỉ chờ tới lúc mọi thứ kết thúc, nàng có thể mang theo người nọ ly khai cái chốn giang hồ hỗn loạn này, đến lúc đó cho dù Tiêu Y không tha thứ, nàng cũng có rất nhiều thời gian để giải thích những việc mình làm.

"Anh nhi, Thịnh nhi, vạn sự đã sẵn sàng." Qua hồi lâu, Lục Uyên mới chậm rãi thu công, có điều khi hắn lên tiếng lần nữa, âm thanh đã không còn là khàn khàn tang thương, mà vang dội như một thanh niên. Nhìn bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi của Lục Uyên, trong mắt Hách Liên Thịnh lóe lên một tia châm biếm, hắn cho là mình đã che giấu rất kỹ, nào ngờ Lục Uyên và Mộc Tử Anh đã sớm đem phản ứng của hắn thu vào trong mắt.

"Sư phụ, ngươi là nói, dược nhân đã luyện xong?" Hách Liên Thịnh dè dặt hỏi, bọn họ đã tới Minh tuyệt cung một tháng, mà trong thời gian này, Lục Uyên ngoại trừ luyện công vẫn là luyện công, căn bản không có bắt tay vào luyện chế dược nhân, Hách Liên Thịnh sợ làm hắn tức giận cũng không dám hỏi nhiều, không nghĩ tới hôm nay mới tới, chợt nghe Lục Uyên nói vạn sự đã chuẩn bị?

"Thịnh nhi, vi sư chưa từng nói láo, ta vừa nói vạn sự đã sẵn sàng, dĩ nhiên là luyện xong. Hay là nói, ngươi đang hoài nghi vi sư?" Lục Uyên nói, hơi hơi nheo mắt lại, mang theo ý tứ cảnh cáo, Hách Liên Thịnh vội vàng lắc đầu, không dám mở miệng nữa. Lục Uyên cũng lười truy cứu, cầm lấy sáo hồn màu đen ở bên cạnh, giao cho Mộc Tử Anh.

"Bây giờ Minh tuyệt cung đã do ta sử dụng, tử sĩ cũng đã luyện chế thành công, ta đã chiêu cáo võ lâm, muốn lấy đầu Phó Bạch Chỉ, đến lúc đó, ta lấy thân phận Hắc cổ tuyệt sát trừ khử nàng, rồi lại lấy diện mạo bây giờ giả vờ trừ bỏ Hắc cổ tuyệt sát. Đến lúc đó, bất luận là Minh tuyệt cung hay là võ lâm chính phái, tất cả đều về tay ta, còn có vạn tên tử sĩ, giang sơn này, dễ như trở bàn tay." Lục Uyên đắc ý nói về kế hoạch của hắn, Hách Liên Thịnh cũng hưng phấn nghe, hoàn toàn không có chú ý tới, sự tàn độc trong giọng Lục Uyên.

"Sư phụ quả nhiên lợi hại, thật sự là người đứng đầu võ lâm hiện nay, được rồi, đây là thuốc bổ đồ nhi và phụ thân đoạt từ triều đình. Còn đây là tắc kè tuyết lạnh vô cùng, là vật quý dùng để thăng cấp nội lực, chính là vật trước đây sư phụ vẫn luôn dùng." Hách Liên Thịnh nói, cũng là vì lấy lòng Lục Uyên, vội vàng đem hộp gỗ tinh xảo trong lòng đưa cho Lục Uyên, người kia mở ra, nhìn con tắc kè tuyết đông lạnh trong đó, liền biết là đồ tốt, cười nhận lấy.

"Thịnh nhi, Anh nhi, các ngươi chuẩn bị một chút, Thịnh nhi theo ta đến Thương khung môn, mang theo tất cả mọi người trong Minh tuyệt cung, về phần Anh nhi, ngươi điều khiển đám tử sĩ kia, theo Hách Liên tiên sinh khởi binh, đợi ta và Thịnh nhi giải quyết xong Phó Bạch Chỉ, liền cùng ngươi tụ họp." Trong mắt Lục Uyên mang theo huyết quang, hắn cúi đầu nhìn hai cánh tay sắt của mình, siết chặt tay.

Mối thù cụt tay này, phải đòi lại, Phó Bạch Chỉ, ngươi còn nhớ rõ những gì vi sư dạy cho ngươi sao?

"Phó minh chủ, tên Hắc cổ tuyệt sát này đã hướng ngài tuyên chiến, sao ngài không nóng nảy chứ? Thật không nghĩ tới bọn yêu nghiệt tà giáo đúng là chém giết không bao giờ hết, giết một cái Hoa Dạ Ngữ, thì Hắc cổ tuyệt sát đúng là lại xuất ẩn giang hồ, còn thành tân cung chủ của Minh tuyệt cung. Phó minh chủ, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói gì không vậy? Phó minh chủ, việc này nên làm thế nào cho phải a."

Thương khung môn vốn là lạnh tanh, bởi vì Hắc cổ tuyệt sát xuất hiện mà náo nhiệt hẳn lên. Phó Bạch Chỉ ngồi ở đó, im lặng uống nước trà, nhìn các lão đầu vẻ mặt lo lắng tang thương xung quanh, nét mặt không có bất kỳ biểu lộ gì. Nàng cũng không nghĩ tới Hắc cổ tuyệt sát luôn luôn ẩn nấp giang hồ lại chợt hiện thân, trong thời gian ngắn còn làm Minh tuyệt cung đổi chủ.

Nói vậy đối phương chắc là vẫn chú ý đến cuộc chiến của Minh tuyệt cung và chính phái, sau khi Ngữ nhi rời khỏi, liền vội vàng thu lợi, thuận thế chiếm đoạt Minh tuyệt cung. Nghĩ đến Hắc cổ tuyệt sát đã âm mưu thật lâu, trận này, vừa lúc đúng ý hắn.

Hoa Dạ Ngữ đã rời đi hơn mười ngày, mà tin tức Hắc cổ tuyệt sát muốn giết mình cũng sôi sục trên giang hồ. Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên hy vọng, nếu như việc này có thể ầm ĩ hơn một chút, có phải Ngữ nhi sẽ chú ý tới mình, sau đó trở về tìm mình hay không? Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ có chút tự giễu cười, nếu Ngữ nhi đã quyết tâm ly khai, dù mình bị chém đầu, e là nàng cũng sẽ không trở lại nữa đi?

Huống chi, ở đây nguy hiểm như vậy, Ngữ nhi không quay về sẽ tốt hơn. Phó Bạch Chỉ rầu rĩ nghĩ, vừa hy vọng Hoa Dạ Ngữ có thể tới, rồi lại hy vọng nàng không tới, cuối cùng nàng mới ý thức được, bất kể mình nghĩ thế nào, nàng cũng không thể điều khiển hành vi của Hoa Dạ Ngữ, người kia đã đi rồi, đi không từ giã, cái gì cũng không hề lưu lại, ngay cả một câu chào tạm biệt cũng chưa từng cho mình.

"Chư vị chưởng môn, nếu Hắc cổ tuyệt sát là hướng ta mà đến, tự ta ứng phó hắn là được, không cần các vị hỗ trợ, nếu ta may mắn không chết, trong khoảng thời gian ngắn các ngươi cũng sẽ không bị uy hiếp." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, trong lời nói ẩn chứa sự châm biếm, nghe xong nàng nói lời này, rõ ràng những người đó đều không quá hài lòng.

Bọn họ ngàn dặm xa xôi mang theo người của môn phái đến nơi đây, không phải là vì bảo vệ Phó Bạch Chỉ không chết, nếu người này chết rồi, môi hở răng lạnh, kẻ kế tiếp bị Hắc cổ tuyệt sát để mắt tới chính là bọn hắn, tuy rằng đây đều là sự thực, đích thật bọn họ cũng là vì tự vệ mà đến, nhưng bây giờ bị Phó Bạch Chỉ trực tiếp nói ra, đích xác để cho bọn họ mất mặt.

"Phó minh chủ, ngươi có ý gì đây? Nếu mọi người đến, tất nhiên là thực lòng giúp ngươi, nếu ngươi không cảm kích, đoàn người chúng ta cũng sẽ không ở lì không đi."

"A? Đã như vậy, ai không muốn ở lại thì mời trở về đi, dù sao có hay không có các ngươi, cũng giống nhau."

Phó Bạch Chỉ nói, liếc nhìn bóng đêm dần dần rơi xuống những bông tuyết nhỏ bên ngoài, nhíu mày đi ra ngoài. Trận tuyết này không nhỏ, không bao lâu liền phủ lên mặt đất một tầng sương trắng. Phó Bạch Chỉ chưa có trở về gian phòng, mà là chậm rãi đi đến phía sau núi. Nhiều năm qua, phía sau núi vẫn không có gì thay đổi, nàng nhớ kỹ trước đây mình và Hoa Dạ Ngữ đều thích tới đây nói chuyện phiếm, mà khi Lục Uyên còn sống, cũng thích luyện công ở nơi này.

"Nếu tới, cần gì phải trốn trốn tránh tránh, lệ khí trên người ngươi đã sớm bán đứng ngươi." Nhìn tuyết rơi một hồi, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên mở miệng, khinh thường nói. Nghe xong lời nói này của nàng, một bóng người từ trên cây hạ xuống, chính là Hắc cổ tuyệt sát. Hắn mặc một bộ áo bào màu đen, mặt nạ màu đen che kín cả khuôn mặt, chỉ lộ ra cặp mắt. Hắn không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ có thể dễ dàng nhận ra sự tồn tại của mình như vậy, xem ra băng tâm bí quyết của nàng, đã luyện đến cực hạn.

"Nội lực của Phó minh chủ quả nhiên là tốt, tuổi trẻ đã có tu vi như thế, thật là làm người ta bội phục." Hắc cổ tuyệt sát vừa cười vừa nói, vẫn chưa có ý trực tiếp động thủ, mà chỉ lẳng lặng quan sát Phó Bạch Chỉ, phát hiện ý đồ và động tác của hắn, Phó Bạch Chỉ cũng không khẩn trương, nàng nắm trường kiếm trong tay, giơ tay lên ném vỏ kiếm qua một bên, không nhanh không chậm thể hiện một bộ Thương khung kiếm pháp.

Cái gọi là Thương khung kiếm pháp, chính là coi trọng ba chữ nhanh chuẩn mạnh, xuất kiếm phải nhanh, chiêu thức phải chuẩn, nội lực phải mạnh. Trước kia, mỗi lần Phó Bạch Chỉ thể hiện bộ kiếm pháp này, Lục Uyên đều nói nàng làm không đúng, ra dáng, nhưng căn bản lại không cảm nhận được sự ảo diệu bên trong, lần nào Phó Bạch Chỉ cũng chỉ gật đầu nói dạ, sau đó quên đi những lời Lục Uyên nói không còn một mảnh.

Nhưng hiện tại, nội lực mạnh mẽ rót vào trong kiếm, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thấu hiểu bộ pháp và chiêu kiếm của Thương khung môn, lúc thu kiếm, Phó Bạch Chỉ nhìn biểu tình tán thưởng của người đối diện, chậm rãi cắm thanh kiếm vào trong đất.

"Sư phụ, hiện tại ngươi nghĩ bộ kiếm pháp này của ta còn có khiếm khuyết gì không?"

-

Bã biết Hắc cổ tuyệt sát là Lục Uyên kìa mèn ơi:((

Mấy vụ này thì thông minh mà sao tình cảm lại ngơ ngác vậy hông biết:<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play