"Cung chủ, ngày mai Phó chưởng môn sẽ rời đi, tối nay ngươi thực sự không tính đi gặp nàng? Thuộc hạ thực sự không hiểu, các ngươi rõ ràng quan tâm lẫn nhau, vì sao phải tổn thương nhau như vậy." Ban đêm, gió thổi vạt áo lành lạnh, mang theo tiếng lá cây xào xạc. Ám Ảnh đứng ở một bên, nhìn Hoa Dạ Ngữ uống cạn một bầu rượu, lại lấy thêm một bầu khác, cuối cùng nhịn không được mở miệng.

Nàng không rõ tại sao sau lần trở về này tính tình của Phó Bạch Chỉ lại thay đổi lớn như vậy, mà đối mặt với sự thay đổi của nàng, Hoa Dạ Ngữ không nỗ lực đi giảm bớt sự mâu thuẫn giữa hai người, trái lại còn bảo mình tìm nhiều nữ tử đến đây. Ám Ảnh thủy chung không tin Hoa Dạ Ngữ thực sự bằng lòng buông bỏ Phó Bạch Chỉ, lại càng không nghĩ Hoa Dạ Ngữ là di tình biệt luyến thích cô gái khác. Sự cố chấp mà người này dành cho Phó Bạch Chỉ nàng rất rõ ràng, yêu một người sâu sắc như thế, dù thế nào cũng khó mà cắt đứt, càng như vậy, hành vi lúc này của Hoa Dạ Ngữ càng kỳ lạ.

"Ám Ảnh sao ngươi lại bày ra dáng vẻ nặng nề như vậy, ta bất quá là uống hơn vài chén, cũng đâu đến mức say. Không thì, ngươi uống với ta một chén." Hoa Dạ Ngữ chưa say hoàn toàn, nàng cũng rõ mình vẫn còn ý thức. Thấy Ám Ảnh ngồi qua tới, nàng nghiêng nghiên dựa người vào trong ngực nàng, giơ chén rượu trong tay, đưa đến bên mép Ám Ảnh.

"Cung chủ, cái này tuyệt đối không được, thuộc hạ sao dám uống rượu cung chủ đưa tới." Thấy Hoa Dạ Ngữ muốn đút mình uống rượu, Ám Ảnh có chút bối rối. Nhìn nàng như vậy, Hoa Dạ Ngữ khẽ cười. Nàng xoay người để rượu ở một bên, dùng hai tay vòng qua cổ của Ám Ảnh, tựa ở trên người nàng.

"Ám Ảnh, ngươi ở lại bên cạnh ta, hình như rất lâu rồi."

"Đúng vậy, chuyện may mắn nhất trong đời thuộc hạ, là có thể đi bên cạnh ngươi."

"Ám Ảnh, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngươi không cần coi ta là cung chủ, ta chỉ muốn cùng ngươi nói một chút, giống như lúc chúng ta mới biết nhau, ngươi kêu ta a cửu là được."

"Cái này..." Nghe Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, Ám Ảnh do dự. Nàng và Hoa Dạ Ngữ bởi vì cùng bị Diêm La bà chộp tới làm dược nhân thí nghiệm thuốc mà quen biết, đến bây giờ Ám Ảnh còn nhớ rõ, lần đầu tiên nàng thấy Hoa Dạ Ngữ, là loại tình cảnh như thế nào. Minh tuyệt cung hàng nghìn hàng vạn chất độc, mà quá trình Diêm La bà thí nghiệm thuốc là cực kỳ đau đớn. Thể chất của Ám Ảnh cũng không đặc biệt, cho nên Diêm La bà cũng chỉ nhét nàng và những người khác vào cùng một nơi, tùy tiện đút chút thuốc liền không để ý tới nàng nữa.

Nhưng Hoa Dạ Ngữ lại là người thí nghiệm thuốc trong trăm có một, Ám Ảnh mắt thấy Diêm La bà đem các loại kịch độc đút cho Hoa Dạ Ngữ, dù chỉ nhìn, cũng đã cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng người nọ mặc dù đau đến gay gắt, cũng chỉ cắn cổ tay của mình rúc vào một bên, chưa bao giờ phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết như những người khác.

Dần dần, Ám Ảnh hiếu kỳ và kính trọng cô gái nhỏ hơn mình vài tuổi kiên cường hơn tất cả mọi người này có, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao sau này khi Hoa Dạ Ngữ trở thành cung chủ Minh tuyệt cung, muốn thả mấy người thí nghiệm thuốc các nàng, nàng lại cam nguyện lưu lại trở thành thuộc hạ của Hoa Dạ Ngữ. Ám Ảnh vốn là cô nhi, không cha không mẹ, là Hoa Dạ Ngữ cứu nàng, cho nàng một cái tên.

"Nếu ngươi xấu hổ, vậy thì tùy ngươi gọi thế nào đều được. Ám Ảnh, ngươi biết vì sao trước đây ta muốn dùng tên giả là a cửu sao?" Nhiệt độ cơ thể Ám Ảnh rất ấm, mà cơ thể Hoa Dạ Ngữ quanh năm đều tỏa ra hơi lạnh nhàn nhạt, nhất là sau khi uống rượu, nàng lại càng thêm sợ lạnh. Thấy nàng co rúc trong lòng ngực mình, gò má hơi say mang theo chút vui vẻ, Ám Ảnh nhìn chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không dám nhìn nữa, khẽ lắc đầu. Nàng quả thực không biết tại sao Hoa Dạ Ngữ muốn xưng mình là a cửu, ngay cả Liễu Tĩnh Mạt cũng gọi nàng như vậy.

"Ta đã từng học ở Thương khung môn, trên ta còn có tám vị sư huynh sư tỷ, mà ta chính là đệ tử nhỏ nhất, đứng hàng thứ chín."

"Không nghĩ tới thì ra là như vậy, khác với những gì ta nghĩ." Nghe Hoa Dạ Ngữ giải thích, Ám Ảnh hơi sững sờ, nàng vốn tưởng rằng cái tên a cửu này có ý nghĩa đặc biệt gì đó với Hoa Dạ Ngữ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đơn giản như vậy.

"Ta cũng biết, ngươi cũng giống những người khác, nghĩ tên này phức tạp. Cho nên ta dùng cái tên giả này, bất quá là tưởng nhớ những ngày trước đây. Tuy rằng ta không hối hận mọi thứ đã làm lúc này, nhưng nếu có thể lựa chọn, ta cũng không muốn trở thành mình của hôm nay."

"Cung chủ, ngươi không muốn cùng Phó chưởng môn đi đến nước này, đã như vậy, vì sao không giải thích rõ tất cả mọi chuyện với nàng, nàng biết tình hình thân thể của ngươi, sẽ không đi nữa, nếu ngày mai nàng ly khai, sợ là..."

"Ám Ảnh, chuyện của ta và với a chỉ, cũng không đơn giản là hiểu lầm. Nàng luyện băng tâm bí quyết, mất thất tình lục dục, cho dù ta cho nàng biết thời gian của ta không còn nhiều, nàng cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào."

"Sao lại thế này, có thể có biện pháp giải quyết?" Nghe Hoa Dạ Ngữ giải thích, giờ đây Ám Ảnh mới hiểu tại sao tính tình Phó Bạch Chỉ lại thay đổi lớn như vậy.

"Nếu có biện pháp giải quyết, ta đã sớm thử. Hiện tại ta làm như vậy, chỉ là muốn để cho nàng chán ghét ta, ly khai ta, nhưng ta không nghĩ tới sau khi nàng thực sự chán ghét ta, trong lòng ta sẽ khó chịu như vậy."

Rõ ràng là Hoa Dạ Ngữ đang cười, nhưng Ám Ảnh lại nghĩ trong lòng của nàng đã khóc đến ủy khuất vô cùng. Nhìn con ngươi mơ hồ hiện lên màu hồng nhạt của Hoa Dạ Ngữ, Ám Ảnh nâng chén rượu bên cạnh lên, uống một hơi cạn sạch." Cung chủ, nếu ngươi thật sự cảm thấy khó chịu, vậy liền uống nhiều một chút đi." Mặc dù biết uống rượu đối với cơ thể bây giờ của Hoa Dạ Ngữ cũng không có ích, nhưng nếu như tiếp tục đè nén, chỉ sợ tình huống sẽ càng thêm hỏng bét.

"Ám Ảnh trở mặt thật nhanh, vừa rồi còn nói ta không nên uống nhiều quá, bây giờ lại khuyên ta uống. Ta hơi mệt, muốn ngủ."

"Tốt, vậy thuộc hạ liền lui xuống trước." Thấy Hoa Dạ Ngữ muốn nghỉ ngơi, Ám Ảnh tự nhiên cam tâm tình nguyện, thấy nàng trước khi đi không quên lấy hết ly cốc đi, Hoa Dạ Ngữ cười cười, thẳng đến khi đối phương rời sân, nàng mới vận khởi khinh công, bay về hướng phòng của Phó Bạch Chỉ.

Ám Ảnh nói không sai, mình xác thực không bỏ Phó Bạch Chỉ xuống được, cũng kiên quyết không muốn bỏ qua cơ hội chung đụng đêm cuối cùng. Nhìn căn phòng kia sáng đèn, Hoa Dạ Ngữ gõ cửa một cái, sau khi nghe tiếng mời vào lạnh tanh kia, lại do dự. Nàng cũng không biết mình qua đây làm cái gì, bởi vì bây giờ mình và Phó Bạch Chỉ đã không còn lời nào để nói, chẳng lẽ muốn nói mình luyến tiếc nàng ly khai, rồi lại phải làm nàng phát cáu bỏ đi sao?

Nghĩ như vậy, cánh cửa trước mặt Hoa Dạ Ngữ đã bị người từ bên trong mở ra, Phó Bạch Chỉ hiển nhiên là vừa tắm rửa xong, nàng chỉ mặc áo lót phong phanh, tóc có chút ướt, lại càng tôn lên nét nhu hòa trên gương mặt của nàng. Nhìn dáng dấp của nàng, Hoa Dạ Ngữ cảm thấy cổ họng hơi khô, ngay cả đầu ngón tay cũng không không tự chủ được run rẩy.

"Ngươi tới làm gì?" Thấy người tới là Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ cũng không kinh ngạc, nhưng sau khi nghe thấy mùi rượu trên người nàng lại khẽ nhíu mày. Không cần suy nghĩ cũng biết, người này nhất định là cùng những cô gái kia vui vẻ xong mới đến tìm mình, không phải là Phó Bạch Chỉ cảm thấy không thoải mái, chỉ là không thích Hoa Dạ Ngữ của bây giờ, sự biến hóa của người này, có phần quá lớn.

"A chỉ sao lại tuyệt tình như vậy, ngày mai ngươi đã đi, ta tất nhiên là phải qua xem ngươi, a chỉ vừa tắm xong sao?" Hoa Dạ Ngữ nói, toàn bộ cơ thể đã nhích lại gần. Cảm thấy hơi nóng nàng thở ra phun trên cần cổ, còn mang theo trận trận mùi rượu, Phó Bạch Chỉ đỡ nàng tiến đến, đóng cửa lại.

"Nếu như ngươi đến đây chỉ để nói những thứ này, đại khả không cần." Phó Bạch Chỉ nghĩ, nếu các nàng đã quyết định phải tách ra, thì không còn là cái quan hệ thân mật như trước kia nữa. Về tình về lý, các nàng cũng không nên gặp lại. Đến lúc này, Phó Bạch Chỉ mới chính thức ý thức được, có lẽ tình cảm của nàng là thật sự không tìm về được. Trước đây nàng rõ ràng sợ hãi cùng Hoa Dạ Ngữ tách ra, nhưng hôm nay trong đầu lại lạnh nhạt nghĩ đến kết cục này, tâm cũng bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng.

"Ừ, không cần, thực ra ta cũng cảm thấy không cần. A chỉ không gọi tên ta nữa, sợ là đã quyết định sau này không muốn gặp lại nhau đi?" Hoa Dạ Ngữ cúi đầu nói, ngữ điệu của nàng rất nhẹ nhàng, như là đối với tình huống lúc này rất hài lòng. Phó Bạch Chỉ không có cách nào thấy nét mặt của nàng, cũng không có biện pháp thấy bàn tay bất lực giấu dưới tay áo của nàng đang phát run.

"Hoa Dạ Ngữ, ta và ngươi dây dưa lâu như vậy, cũng đến lúc dừng lại. Nếu ngươi đã có nhiều người bầu bạn như vậy, mặc dù các nàng không phải là ta, nhưng hơn hẳn ở chỗ có thất tình lục dục, ngươi nên thoả mãn mới đúng."

"Đúng vậy, ta nên thoả mãn, các nàng vừa biết khiêu vũ, vừa biết nói chuyện, mỗi ngày mỗi đêm đều phục vụ ta vô cùng tốt, so với a chỉ, từng có mà không khỏi cùng. Nhưng lâu lắm không có hưởng qua tư vị của a chỉ, ta thập phần nhớ thương. Lần này từ biệt cũng chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại, không bằng đêm nay chúng ta cộng độ lương tiêu?"

Hoa Dạ Ngữ nói mập mờ, mà ánh mắt mang theo dục vọng của nàng càng bộc lộ ý tưởng của nàng. Phó Bạch Chỉ chưa kịp nói cái gì, đôi môi đã bị hai cánh môi khác chặn lại. Cảm thấy bên trong quần áo đã xuất hiện thêm một bàn tay, tùy ý làm loạn trước ngực nàng, Phó Bạch Chỉ nhìn Hoa Dạ Ngữ, tuy rằng không thích, nhưng cũng không cự tuyệt.

Cánh môi bị Hoa Dạ Ngữ cắn có chút phát đau, không cần nhìn cũng biết, đôi môi kia nhất định là bị nàng cắn rách. Quần áo bị đối phương thô lỗ xé rách rơi trên mặt đất, cái yếm bị xé đứt, quần lót cũng dần dần bị rút đi. Tay của Hoa Dạ Ngữ vẫn lạnh lẽo như trước, như một con rắn uốn éo hoạt động trên người mình. Rõ ràng lúc hôn mình quyết tâm dùng sức như vậy, nhưng khi chạm đến mình, lại dè dặt.

Cảm thấy tay nàng xoa bộ ngực của mình, tay kia tìm đến giữa hai chân mình. Nơi đó khô khốc tự Phó Bạch Chỉ rõ ràng, mà nàng cũng thấy rõ lúc Hoa Dạ Ngữ đụng vào, cơ thể cứng lại một chút. Hai người đều trầm mặc, Phó Bạch Chỉ cũng không cảm thấy lúc này □□ mình có bất kỳ sự xấu hổ nào, tay của Hoa Dạ Ngữ còn đặt giữa hai chân nàng, rất nhẹ che phủ vị trí mềm mại nhất cơ thể nàng.

"A chỉ thế này, muốn ta nên làm cái gì mới phải đây?" Qua hồi lâu, Hoa Dạ Ngữ mới thấp giọng mở miệng. Thanh âm ấy mang theo vài tia run rẩy và bất đắc dĩ, Phó Bạch Chỉ cũng muốn nhanh kết thúc trận hài kịch không ý nghĩa này.

"Vô sự, nếu ngươi muốn làm liền làm, coi như ta trả lại cho ngươi là được." Phó Bạch Chỉ cũng không phải cố ý nói như vậy, nàng chỉ cho rằng Hoa Dạ Ngữ muốn tiếp tục, mới nói ra. Nhưng nàng lại không biết, lời này giống như là dao nhỏ đâm vào lòng Hoa Dạ Ngữ, khiến nàng gần như hít thở không thông.

"Vậy... Ta liền cảm tạ a chỉ." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, cũng không dùng tay nữa, mà là vùi đầu xuống thấp hơn. Thấy nàng đưa đầu đến giữa hai chân mình, Phó Bạch Chỉ còn chưa kịp nói cái gì, giữa chân đã dán lên một vật mềm mại ướt át, mặc dù cơ thể không có phản ứng, nhưng vẫn để cho cơ thể Phó Bạch Chỉ run lên, nàng rất kinh ngạc, Hoa Dạ Ngữ lại biết dùng phương thức này "Hầu hạ" mình.

Nàng không cảm giác được chán ghét, cũng không cảm giác được mừng rỡ, nhưng nàng rất rõ ràng, Phó Bạch Chỉ của trước đây rất thích được Hoa Dạ Ngữ đối xử như vậy, càng thích dùng phương thức ấy làm cho Hoa Dạ Ngữ vui vẻ. Nhưng nàng bây giờ, không muốn được như vậy, cũng không muốn đụng chạm Hoa Dạ Ngữ. Bầu không khí im lặng đến lúng túng còn hơn trước dần lan ra, Phó Bạch Chỉ mặt không thay đổi nhìn mái tóc dài của Hoa Dạ Ngữ, còn đối phương thì ngẩng đầu lên, chống lại chính là vẻ mặt như người đứng xem của nàng. Hoa Dạ Ngữ buồn bã cười, có chút chật vật xuống giường.

"A chỉ, tối nay ta đã đòi lại những gì ngươi thiếu ta. Từ nay về sau, Phó Bạch Chỉ chính là Phó Bạch Chỉ, mà ta... Không còn... là thê tử của ngươi nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play