Khi Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại, đã nằm trong phòng ngủ của nàng. Chậm rãi mở mắt ra, thân ảnh bên giường để cho lòng nàng ấm áp, nàng chưa kịp nói cái gì, Phó Bạch Chỉ đã trước một bước cầm tay nàng, vì nàng đưa tới một chén thuốc."Ám Ảnh nói ngươi bỗng nhiên té xỉu, chắc là đi đường quá mệt mỏi mà thành, là ta không tốt, không có bận tâm đến thân thể của ngươi."

Phó Bạch Chỉ nói những điều này, làm cho vẻ mặt của Hoa Dạ Ngữ có chút hoảng hốt. Nàng không nghĩ đến Phó Bạch Chỉ sẽ nói chuyện với mình ôn nhu như vậy, thậm chí chưa từng nghĩ đến nàng sẽ ở bên cạnh giường chờ mình tỉnh lại. Sự quan tâm nho nhỏ đó sưởi ấm lòng nàng, mặc dù từ trong mắt Phó Bạch Chỉ không nhìn ra quá nhiều tình cảm, cũng biết nàng chỉ là đang cố ý ngụy trang thành như vậy, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn rất vui vẻ.

"A chỉ... Ôm ta một cái, có được hay không?" Hoa Dạ Ngữ đưa hai cánh tay ra, khát vọng nhìn Phó Bạch Chỉ, thấy nàng như vậy, Phó Bạch Chỉ cũng không chần chờ, mà là thuận theo tiến đến. Suốt mấy canh giờ Hoa Dạ Ngữ hôn mê, Phó Bạch Chỉ suy nghĩ rất nhiều, cũng làm rất nhiều quyết định. Ám Ảnh đối với nàng bất mãn rất rõ ràng, thậm chí uy hiếp nàng, nếu là làm ra chuyện xin lỗi Hoa Dạ Ngữ, Minh tuyệt cung chắc chắn sẽ không bỏ qua nàng.

Lấy năng lực bây giờ của Phó Bạch Chỉ, nàng không cần e ngại bất kỳ kẻ nào, nhưng lời Ám Ảnh nói lại không cho phép nàng không suy nghĩ sâu xa. Tuy rằng trước đó ở trong lòng đã ra quyết định, tận lực không tổn thương tới Hoa Dạ Ngữ, tận lực bắt chước theo mình trước đây, nhưng Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới lúc làm sẽ khó khăn thế này, cũng có lẽ trong lòng nàng không có cơ sở, không dám bảo đảm mình như vậy có được Hoa Dạ Ngữ tiếp nhận hay không.

Nhìn khuôn mặt người ngủ trên giường, Phó Bạch Chỉ không có ly khai, mà là lẳng lặng ngồi bên giường chờ, trong lòng nàng suy nghĩ rất nhiều lời mình nên nói sau khi Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại, là nên cười bóp mặt của nàng, hay là nên ôn nhu ân cần hỏi han? Hay là, nên chủ động cho nàng một cái hôn, đem nàng ôm vào trong lòng thật chặc. Nhưng không đợi Phó Bạch Chỉ tìm được đáp án, Hoa Dạ Ngữ cũng đã tỉnh lại. Rơi vào đường cùng, Phó Bạch Chỉ chỉ có thể đưa ra phản ứng tự nhiên nhất, lại không nghĩ rằng chỉ như thế đã có thể làm cho người này hài lòng như vậy.

"A chỉ, ta vừa tỉnh lại có thể thấy ngươi, ta thực sự thật cao hứng. Vô luận như thế nào, ngươi đều là ngươi, cho dù ngươi bây giờ không có bao nhiêu tình cảm, ta cũng sẽ cố gắng để cho ngươi nhớ tới. Cho nên, thỉnh thoảng đối với ta nhiệt tình một chút, cho dù là giả vờ, ta cũng sẽ rất vui vẻ." Hoa Dạ Ngữ đem đầu chôn ở trong lòng ngực mình, làm cho thanh âm của nàng trở nên rất rầu rĩ, nhưng Phó Bạch Chỉ lại nghe rõ ràng.

Nhìn bờ vai lộ ra ngoài của nàng, Phó Bạch Chỉ thử thăm dò sờ soạng, quả nhiên cảm giác được cơ thể Hoa Dạ Ngữ run rẩy, lập tức càng thêm dùng sức ôm mình. Phần khát vọng muốn thân thiết này các nàng đều có thể cảm nhận được, nhất là Hoa Dạ Ngữ, nàng bị đè nén lâu lắm, tư tưởng, thân thể, mà Phó Bạch Chỉ chính là thuốc của nàng, sự uy hiếp của nàng.

"Cung chủ, thuốc được rồi." Hai người ôm hồi lâu, Ám Ảnh nấu xong thuốc liền đi đến. Thấy Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ, trong mắt nàng lóe lên một tia an tâm. Trước đó Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên té xỉu, khỏi phải nói Ám Ảnh có bao nhiêu sợ hãi. Nàng không biết giữa Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng lại quá rõ lòng dạ Hoa Dạ Ngữ đối với Phó Bạch Chỉ.

Hơn 6 năm nay, người thân cận nhất với Hoa Dạ Ngữ trong Minh tuyệt cung, chính là mình. Bắt đầu từ khoảnh khắc nàng đem mình từ trong tay Diêm La bà cứu ra, Ám Ảnh liền xem Hoa Dạ Ngữ như ân nhân của mình mà đối đãi. Sau đó hai người dần dần quen thuộc, Ám Ảnh biết tâm tư của Hoa Dạ Ngữ đối với Phó Bạch Chỉ, cũng biết chuyện các nàng bất đắc dĩ xa nhau.

Thật vất vả thấy Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ tu thành chính quả, mặc dù biết tình trạng cơ thể của Hoa Dạ Ngữ, Ám Ảnh vẫn hy vọng các nàng ở chung một chỗ. Nói nàng ích kỷ cũng tốt, nói nàng hướng về Hoa Dạ Ngữ cũng được, đây là sự thực. Hoa Dạ Ngữ chịu quá nhiều đau khổ, cho dù biết nàng đi rồi Phó Bạch Chỉ sẽ khổ sở thương tâm, nàng vẫn không hy vọng lúc Hoa Dạ Ngữ còn ở, Phó Bạch Chỉ làm ra bất cứ chuyện gì để cho người ấy khổ sở.

"Ám Ảnh, mấy ngày ta không ở đây, trong cung có cái gì phát sinh?" Uống thuốc Phó Bạch Chỉ đút tới, cho dù thuốc rất đắng, Hoa Dạ Ngữ lại nghĩ rất ngọt. Nàng thấp giọng hỏi, việc này vốn là nói khi nãy, ai biết lại xảy ra nhạc đệm dẫn đến kéo dài thời gian làm lỡ việc.

"Cung chủ... Này..." Ám Ảnh liếc nhìn Phó Bạch Chỉ, có chút cố kỵ sự tồn tại của nàng. Phát hiện Ám Ảnh do dự, Hoa Dạ Ngữ gật đầu ý bảo không có việc gì, nàng mới tiếp tục mở miệng.

"Hồi bẩm cung chủ, kẻ phản bội Ám Nhật đã diệt trừ, trước lúc hắn vào Minh tuyệt cung chính là thủ hạ của Tạ Xuyên, không nghĩ tới ẩn dấu trong Minh tuyệt cung nhiều năm như vậy cũng không bị vạch trần. Thứ nhì chính là, Thương khung môn do Mộc Tử Anh tiếp tục đảm nhiệm chức chưởng môn tạm thời, ba người Tạ Xuyên và Hồng Nghị Hồng Viễn khác thường tử vong, bọn chính phái đem tội lỗi gán ở trên người Minh tuyệt cung. Thám tử thuộc hạ phái đi nghe được, sắp tới bọn chính phái nhân sĩ đang chuẩn bị nhân mã, tùy thời chuẩn bị tập kích Minh tuyệt cung."

"Nga? Nếu bọn họ muốn tìm chết, ta tự nhiên sẽ không ngăn cản. Ám Ảnh, mở cơ quan bên trong mật đạo, cho dù bọn họ biết cửa vào mật đạo, muốn trực tiếp bước vào, cũng là việc khó."

"Dạ. Mặt khác, tứ sử thiếu một cái, có nên tìm người thay thế chức vị của Ám Nhật hay không?"

"Tạm thời không cần, chuyện thuộc về hắn tạm thời ngươi xử lý giúp là tốt rồi."

"Thuộc hạ hiểu, vậy thuộc hạ liền cáo lui trước."

Hồi báo cho Hoa Dạ Ngữ chuyện mấy ngày qua, Ám Ảnh tự nhiên sẽ không lưu lại quấy rầy Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, thấy nàng đi, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới cười rộ lên lần nữa, dựa vào trong lòng Phó Bạch Chỉ."A chỉ, ở đây lập tức liền muốn khai chiến." Hoa Dạ Ngữ cũng không thích loại cuộc sống chém chém giết giết này, nhưng nàng rất rõ ràng, nàng còn sống một ngày, liền phải trải qua một ngày cuộc sống như thế.

"Không sao, ta sẽ tự giúp ngươi." Đối với chính phái Phó Bạch Chỉ cũng không có cảm tình gì, nghe nói bọn họ muốn đánh Minh tuyệt cung, phản ứng cũng bình thản. Tạ Xuyên và Hồng Nghị Hồng Viễn đã chết, võ lâm hôm nay, người có thể làm đối thủ của nàng, đã không có.

"A chỉ đã trở nên lợi hại hơn ta, sau đó sẽ để cho a chỉ bảo hộ ta. Chờ chuyện lần này kết thúc, hai chúng ta liền rời khỏi Minh tuyệt cung, đi một nơi không có người biết chúng ta, thế nào?"

Hoa Dạ Ngữ cười, đáy mắt lại tràn đầy mất mát, nàng khát vọng ngày nào đó đến, hy vọng mình có thể chống đỡ được đến ngày đó, hoặc càng lâu.

"Tốt, ta đáp ứng ngươi."

"Ta biết a chỉ sẽ không cự tuyệt ta. Ta hơi mệt chút, ngươi dẫn ta đi tắm được không?"

"Đi thôi."

Nghe Hoa Dạ Ngữ muốn tắm, Phó Bạch Chỉ cũng nghĩ vậy, hai người đi đường suốt đêm, tất nhiên là cần muốn nghỉ ngơi thật tốt một phen. Thuốc tắm của Minh tuyệt cung vừa có thể xua tan mệt nhọc, vừa là nơi tốt để tắm. Ôm Hoa Dạ Ngữ một đường đi tới bãi tắm, nhìn địa phương quen thuộc kia, Hoa Dạ Ngữ không khỏi đỏ mặt. Nàng còn nhớ rõ, sau khi mình khôi phục thân phận, lần đầu tiên hai người thẳng thắn với nhau, chính là chỗ này.

Khi đó a chỉ thật là xấu cực kỳ, đem ngọc thạch kia bỏ vào trong cơ thể mình, rõ ràng nói để cho mình ở trên, nhưng vẫn chỉ lo khi dễ mình. Nghĩ tới những thứ này, chóp mũi của Hoa Dạ Ngữ có chút phiếm hồng, viền mắt lại lên men. Hôm nay sự vật như trước, người lại không còn. Phó Bạch Chỉ không có biểu tình gì cởi bỏ y phục của mình, lại cởi chính nàng. Nhìn cơ thể thon dài hoàn mỹ của Phó Bạch Chỉ, hơi thở của Hoa Dạ Ngữ trở nên dồn dập.

Phó Bạch Chỉ tuy rằng không có thất tình lục dục, nhưng mình bất quá cũng là người bình thường. Hoa Dạ Ngữ muốn gần gũi Phó Bạch Chỉ, nghĩ đến liền muốn nổi điên, nhưng a chỉ hôm nay, lại không biết dùng ánh mắt nồng cháy như trước đây nhìn mình.

"A chỉ, giúp ta một chút." Để gợi lại khát vọng của Phó Bạch Chỉ đối với mình, Hoa Dạ Ngữ dựa sát vào nàng, nơi đầy đặn tròn trĩnh chen ở trước ngực nàng, chậm rãi cọ nhẹ vài cái. Ma sát khiến cho Hoa Dạ Ngữ hít thở không thông, nhưng Phó Bạch Chỉ lại không có phản ứng. Nàng rất cẩn thận tắm cho Hoa Dạ Ngữ, giúp nàng lau khô sau lưng, tẩy trừ cơ thể, ngay cả vị trí rất tư mật đều giúp nàng rửa sạch, nhưng ánh mắt kia lại bình tĩnh để cho Hoa Dạ Ngữ sợ.

Cứ trầm mặc không nói như vậy tắm xong, Hoa Dạ Ngữ lần thứ hai được Phó Bạch Chỉ ôm về phòng. Giường của Minh tuyệt cung rất lớn, đủ để vài người ngủ tốt. Nằm thẳng ở trên giường, nhìn Phó Bạch Chỉ cách mình thật là xa, Hoa Dạ Ngữ biết nàng không có ngủ. Trên thực tế, ở Hàn tuyệt viện nàng liền phát hiện, sau khi luyện công Phó Bạch Chỉ có thói quen ngủ một mình, mặc dù mình ngủ ở bên người nàng, nàng cũng sẽ bị gió thổi cỏ lay giật mình tỉnh giấc.

Chóp mũi quanh quẩn mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người Phó Bạch Chỉ, vừa rồi ở trong bãi tắm sự xao động bởi vì khổ sở mà bình phục mềm rủ xuống lại mọc lên. Nhìn bóng lưng Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ nhẹ nhàng kẹp chặt hai chân, con ngươi đen tích tụ một tầng khát vọng. Nàng thật sự yêu a chỉ, yêu lúc nào cũng không muốn gần gũi nàng. Các nàng đã lâu không có thân mật, có lẽ, chỉ cần cá nước thân mật một lần, a chỉ liền có thể khôi phục một chút tình cảm.

Nghĩ như vậy, Hoa Dạ Ngữ đã khắc chế không nổi đến gần. Nàng vòng quanh Phó Bạch Chỉ, dùng chân tâm dán lên mông Phó Bạch Chỉ, nhẹ nhàng ma sát. Chỉ đơn giản là đụng chạm như vậy, nàng liền nổi lên dục vọng.

"A chỉ... Quay lại, nhìn ta một chút." Phó Bạch Chỉ không ngủ, cũng phát hiện rõ động tác của Hoa Dạ Ngữ. Nàng không phải người ngu, tự nhiên biết mời gọi như vậy đại diện cho cái gì. Có điều thứ làm nàng kinh hãi chính là, khi nàng biết dục vọng của Hoa Dạ Ngữ, phản ứng đầu tiên không phải đón ý nói hùa, mà là muốn chạy trốn. Nhưng cuối cùng, Phó Bạch Chỉ không có tách ra, mà là xoay người sang chỗ khác, nhìn Hoa Dạ Ngữ.

Mặt nàng mang theo vài quầng hồng, như hoa sen nở rộ, đặc biệt tươi đẹp mỹ lệ. Nàng nhẹ nhàng lôi kéo tay của mình, lướt qua quần trong và quần lót, chạy thẳng đến vị trí bí ẩn của phụ nữ. Nơi đó rất nóng, cũng rất ướt. Cơ hồ là không cần bất kỳ màn cái dạo đầu nào, ngón tay của Phó Bạch Chỉ liền bị Hoa Dạ Ngữ lôi kéo trợt sâu vào trong nơi u kính tinh xảo dị thường kia.

Lúc này Phó Bạch Chỉ không cách nào cảm nhận được mọi cảm giác khác, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, nếu chuyện như vậy phát sinh ở trên người mình trước kia, nàng nên làm ra loại phản ứng gì. Cho nên, mặc dù ngực không có bất kỳ lĩnh hội gì, nàng vẫn như máy móc đung đưa ngón tay, tay kia sờ bụng dưới của Hoa Dạ Ngữ, dịu dàng xoa nắn phía trên. Phó Bạch Chỉ một lòng chỉ để ý động tác trên tay, đáng tiếc lại quên cho gương mặt làm ra biểu tình nên có.

Nhìn vẻ thản nhiên trên mặt Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ kẹp chặt ngón tay cứng ngắc của nàng, khẽ than nhẹ, lại đỏ viền mắt.

"A chỉ, lấy ra đi... Nếu ngươi không muốn, không cần miễn cưỡng."

-

Tác giả có lời muốn nói, phiên bản chữ màu đen:

Sau khi sư tỷ mất đi tình cảm, thật đúng là biến thành lãnh đạm, lại đối xử với ướt muội của ta như vậy! Để cho ướt muội của ta muốn tìm bất mãn, ngươi... Ngươi... Ta chỉ muốn nói, làm được xinh đẹp, bằng không ướt muội làm sao sẽ đến trong lòng ta! Về phần mọi người muốn hỏi, lúc nào sư tỷ mới có thể khôi phục, vấn đề này... Ta nghĩ sư tỷ khó có được trang b một lần, làm sao có thể nhanh như vậy khôi phục chứ? Cho nên cứ lạnh vài ngày, lại lạnh vài ngày được rồi.

Nếu không gì thay đổi, ngày mai lại có chút thịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play