Mấy ngày nay, Hoa Dạ Ngữ nhìn chung vẫn duy trì thanh tỉnh, có chút thời điểm thậm chí có thể xuống giường đi lại, mỗi ngày không cần nằm ở trên giường. Đứng ở trong đình viện có chút lạnh, không có nội công xua băng giá, Hoa Dạ Ngữ tránh không được rùng mình một cái, lại khó được không muốn trở về phòng. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn đến cảnh sắc bên ngoài từ nhiều tháng nay, nàng sao lại bởi vì lạnh mà lui bước.
Đạp lên nền tuyết dầy cộm nặng nề đứng ở trong đình viện, trong trí nhớ của Hoa Dạ Ngữ, núi Thương khung và Hôi lan thành đều là nơi thiên về ấm áp, tuyết lớn như vậy, sợ là hơn mười năm mình chưa thấy. Nghĩ đến khi còn bé hàng ngày mình theo Hoa gia gia chân trần chạy trong tuyết, bị đông lạnh đến đỏ bừng liền đút chân vào rơm rạ ven đường trong ngõ hẻm, những ngày đó tuy rằng cực khổ, nhưng cũng là khoảng thời gian Hoa Dạ Ngữ không buồn không lo nhất.
Phát giác mình lại bắt đầu nghĩ đến chuyện trước kia, Hoa Dạ Ngữ lắc đầu, phát hiện mình thực sự là ngủ lâu lắm, một khi tỉnh lại, không phải là nhớ a chỉ, chính là nhớ lại những chuyện đã qua. Gió có chút lạnh thổi qua, mặc dù khoác áo ngoài, cơ thể Hoa Dạ Ngữ vẫn không khỏi run lên, lúc này, bên chân bỗng nhiên xuất hiện một con vật màu trắng lông lá. Bộ lông của nó màu trắng bạc, cao ngang bắp đùi mình. Thấy nó dùng cặp mắt màu nâu nhạt nhìn mình hồi lâu, sau đó nằm trên mặt đất, Hoa Dạ Ngữ tò mò nhìn nó, thực sự không nghĩ tới trong Hàn tuyệt viện sẽ có loại sinh vật này tồn tại.
"Sư tử tuyết là để cho ngươi ngồi lên người nó, như vậy sẽ không sợ lạnh." Đúng lúc này, Thu Ánh Hàn từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói. Nghe nàng nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ liền làm theo, nàng đưa tay sờ sờ đầu sư tử tuyết, còn không quên nói với nó tiếng cám ơn. Mắt thấy đã từng chỉ để cho mình đến gần sư tử tuyết thân thiết với Hoa Dạ Ngữ như vậy, Thu Ánh Hàn cũng cảm thấy hi hữu.
"Nó rất ít gần gũi với người khác, ngoại trừ ta, ngươi là người thứ hai."
"Là như thế sao, ta cho rằng tính tình của nó rất dịu ngoan." Đưa tay sờ bộ lông thật dầy của sư tử tuyết, Hoa Dạ Ngữ thấp giọng nói. Mái tóc dài màu tím đậm của nàng bay bay, nếu nhìn tỉ mỉ, sẽ phát hiện, màu tóc kia đậm hơn một ít so với trước đây, phát hiện sự biến hóa này, Thu Ánh Hàn vén tóc của nàng lên, đặt trong tay xem tường tận.
"Chất độc trên người của ngươi, càng nghiêm trọng."
"Không hổ là Thu viện thủ, đúng là có thể nhận thấy được."
Bí mật luôn được che giấu bị Thu Ánh Hàn dễ dàng vạch trần, Hoa Dạ Ngữ không cảm thấy quá ngạc nhiên, trái lại nghĩ là chuyện đương nhiên. Mấy ngày nay đều là Thu Ánh Hàn giúp nàng vận công bảo vệ tâm mạch, Hoa Dạ Ngữ luôn có thể cảm nhận được nội lực cường đại của nàng. Tuy rằng Thu Ánh Hàn nhìn qua không dễ đến gần, nhưng nàng cũng không phải là người cao ngạo tự kiêu, nàng có nguyên tắc và thủ đoạn của mình, Hoa Dạ Ngữ biết nàng biết rõ chuyện của mình, cũng hiểu được lấy tính tình của Thu Ánh Hàn, sẽ không hướng Phó Bạch Chỉ nói nhiều một câu.
"Rõ ràng thế này, nếu ta không cách nào phát hiện, cũng thật uổng phí một tháng ở chung với ngươi. Chất độc trên người của ngươi quá nhiều, khắc chế chống lại lẫn nhau mới có thể giúp ngươi sống đến ngày hôm nay. Nếu có một loại độc bị cắn nuốt, đó chính là tử kỳ của ngươi."
"Ta biết, cho nên mạng của ta thủy chung như là treo trên một sợi dây, ngay cả chính ta cũng không biết sợi dây này lúc nào sẽ gảy mất. Ta rất lo lắng sau khi ta rời khỏi, a chỉ nên làm cái gì bây giờ."
Nhắc tới cũng kỳ quái, Hoa Dạ Ngữ rất ít đối với người khác vạch trần chuyện thân thể của nàng, ngoại trừ Liễu Tĩnh Mạt cùng Ám Ảnh, chính là cái này không lắm quen thuộc Thu Ánh Hàn. Có lẽ là biết nàng sẽ không tùy tiện nói ra ngoài, Hoa Dạ Ngữ khó có được có nói hết *. Người người đều sợ chết, Hoa Dạ Ngữ cũng không ngoại lệ, chỉ là nàng cũng không phải sợ bản thân tử vong, mà là sợ mình rời đi, có làm Phó Bạch Chỉ khó mà quên được hay không.
"Điểm này ta đã giúp ngươi giải quyết, dù cho bây giờ ngươi ly khai, nàng cũng sẽ không có kích động."
"Thu viện thủ đây là ý gì, ngươi... A..." Nghe được lời Thu Ánh Hàn nói, Hoa Dạ Ngữ bất an nhìn nàng, đã nhiều ngày nàng vui vẻ đợi Phó Bạch Chỉ sau khi công thành gặp lại mình, nhưng trong lòng luôn thấp thỏm. Có lẽ là đã sớm có dự đoán, nàng mơ hồ nghĩ, Phó Bạch Chỉ luyện tập công, cũng không đơn giản.
Hôm nay Thu Ánh Hàn nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ vốn muốn hỏi rõ ràng, nhưng đột nhiên, nơi ngực truyền tới đau nhức khiến cho cổ họng nàng tanh mặn một trận. Nàng cố nén muốn ngừng, nhưng vẫn là nôn ra một búng máu lớn. Máu đó cũng không phải màu đỏ, mà là đỏ sậm. Cơ thể bắt đầu phát đau, mà phần đau đớn này nàng quen thuộc, nhưng so với thường ngày càng thêm mãnh liệt.
"Ta dẫn ngươi đi uống thuốc." Thấy Hoa Dạ Ngữ như vậy, Thu Ánh Hàn liền biết độc của nàng lại phát, vội vàng đè mạch đập của nàng lại. Cơ thể Hoa Dạ Ngữ vốn là suy yếu, nội thương là tai hoạ ngầm, mà độc thì càng thêm nguy hiểm. Hôm nay, kịch độc kia làm loạn trong người nàng, làm xáo trộn chân khí mình rưới vào tâm mạch của nàng, nhìn hai lỗ tai và mũi của Hoa Dạ Ngữ đều chảy ra máu tươi, Thu Ánh Hàn nhíu chặc chân mày, biết không cách nào tiếp tục kéo dài thời gian, nếu nếu không trị hết, Hoa Dạ Ngữ sẽ chết.
"Ở... Cạnh đầu giường..." Hoa Dạ Ngữ rõ ràng cực kỳ đau nhức, lúc nói đều đang phát run. Đem nàng ôm ngang lên, Thu Ánh Hàn đặt nàng lên giường, đổ ra viên thuốc màu đen trong bình. Lại thấy Hoa Dạ Ngữ đưa tay cầm lấy bình thuốc, trực tiếp đổ ra năm viên đưa vào trong miệng. Thu Ánh Hàn biết thứ trong bình sứ này cũng không phải là cái gì giải, tương phản cũng là kịch độc. Lấy tình huống hiện tại của Hoa Dạ Ngữ, bất luận dược vật gì cũng không có biện pháp trị hết cho nàng, có thể giúp nàng giảm bớt, sợ là chỉ có độc.
"Thương thế của ngươi không thể kéo dài nữa, ta mang ngươi tìm Phó Bạch Chỉ." Thấy Hoa Dạ Ngữ sau khi uống thuốc vẫn hô hấp dồn dập như trước, tay nắm mép giường nổi lên gân xanh, đau đớn căn bản không có giảm thiểu, phỏng đoán độc trong người nàng lại chạm đến nội thương, khiến cho chuyển biến trầm trọng hơn. Nếu lại kéo dài nữa, rất có thể tâm mạch sẽ nổ tung mà chết.
Mặc dù phát sinh loại tình huống bất thình lình này, trên mặt của Thu Ánh Hàn như trước vân đạm phong khinh. Thấy nàng ôm mình, nói muốn dẫn mình đi tìm Phó Bạch Chỉ. Dù cho cơ thể cực kỳ khó chịu, Hoa Dạ Ngữ vẫn còn tìm cách vẽ ra một cái dáng tươi cười. Nàng muốn gặp a chỉ, dù cho bộ dáng lúc này của nàng chật vật như vậy, nàng vẫn muốn gặp nàng.
"Phó Bạch Chỉ, thời gian đã đến, nếu ngươi lại không xuất quan, Hoa Dạ Ngữ liền sẽ chết." Đem người đưa đến cửa Hỏa dong động, Thu Ánh Hàn thấp giọng nói, nhưng bên trong lại không có một chút động tĩnh, nhìn hang động đen thui không thấy đáy kia, Hoa Dạ Ngữ ngóng trông mà nhìn, như đợi cứu chuộc tù nhân, đáng tiếc, qua hồi lâu, người nọ cũng chưa từng lộ diện.
"Thu viện thủ... Ngươi có thể nói cho biết ta, ngươi cùng a chỉ làm hiệp định gì... Nàng... Đang luyện cái gì... Hay không" Đến lúc này, Hoa Dạ Ngữ không có biện pháp không đi hoài nghi ước định Phó Bạch Chỉ và Thu Ánh Hàn đã lập. Nàng chẳng bao giờ bất an như thế, nàng rất lo lắng Phó Bạch Chỉ vì cứu mình đáp ứng một ít điều kiện quá đáng của Thu Ánh Hàn, nếu thật sự là như thế, mình thực sự là làm liên lụy tới a chỉ.
"Thu Ánh Hàn." Ngay lúc Hoa Dạ Ngữ muốn đòi cái đáp án, trong động bỗng nhiên truyền ra âm thanh để cho cơ thể nàng run lên. Nàng tất nhiên là có thể nghe ra đây là thanh âm của Phó Bạch Chỉ, tuy rằng vắng lạnh hơn thường ngày rất nhiều, giọng điệu cũng kỳ quái, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn là vô cùng vui vẻ. Nàng thở phì phò dồn dập, ngẩng đầu nhìn cửa động Hỏa dong, dù cho cơ thể đã đến giới hạn, vẫn muốn liếc mắt nhìn Phó Bạch Chỉ.
Nghe tiếng bước chân chậm rãi hoạt động kia, khi gương mặt quen thuộc của người nọ xuất hiện ở trước mắt, Hoa Dạ Ngữ lại nặng trĩu con ngươi. Gần tới hai tháng không gặp, Phó Bạch Chỉ gầy một vòng lớn, bạch y trên người cho dù sạch sẽ, cũng nhiễm một ít bụi. Giờ này khắc này, nàng xõa mái tóc dài, lẳng lặng đi về phía mình, tầm mắt rõ ràng là nhìn mình, lại như là đang nhìn một người không quan trọng.
"A chỉ... Ngươi đã đến rồi... Ta rất nhớ ngươi." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, nỗ lực vẽ ra một nụ cười, nàng vươn tay, muốn sờ Phó Bạch Chỉ một cái, nhưng nàng đứng ở trước mặt mình, lại không phải là khoảng cách mình có thể chạm vào, phát hiện này để cho Hoa Dạ Ngữ hơi hơi dại ra, nàng nhìn tay của mình, lập tức buông, chỉ là lẳng lặng ngưng mắt nhìn Phó Bạch Chỉ.
"Thu Ánh Hàn, là thời điểm nên thực hiện cam kết của ngươi." Phó Bạch Chỉ không hề phát hiện phản ứng của Hoa Dạ Ngữ, nàng thấp giọng nói, trên người tản mát ra khí tức lạnh lùng mà lại cường thế, nhìn con ngươi sâu không thấy đáy của nàng, Thu Ánh Hàn liền biết, Phó Bạch Chỉ đã đột phá nhất trọng vô ngã sau cùng, luyện thành băng tâm bí quyết. Mắt thấy Hoa Dạ Ngữ ở trong lòng ngơ ngác nhìn Phó Bạch Chỉ, Thu Ánh Hàn gật đầu, xoay người mang nàng đi về phòng.
"A chỉ... Thu viện thủ... Chờ một chút... Ta muốn nhìn nàng thêm chút nữa." Thấy Thu Ánh Hàn muốn mang mình đi, Hoa Dạ Ngữ vội vàng nói, máu tươi theo khóe miệng của nàng tràn ra, nhưng Phó Bạch Chỉ chỉ là nhàn nhạt nhìn, trên khuôn mặt mình quen thuộc kia, không còn thấy yêu thương.
"Ngữ nhi còn có việc, ngươi bây giờ hẳn là theo Thu viện thủ đi trị liệu." Phó Bạch Chỉ cũng không tới gần, mà là đứng tại chỗ, nhìn bất lực Hoa Dạ Ngữ.
"A chỉ... Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi còn muốn ta sao?" Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng hỏi, con ngươi đen nổi lên một tầng hơi nước. Thấy nàng hỏi như vậy, Phó Bạch Chỉ vô vị cười cười, đôi mắt không gặp nửa điểm tiếu ý.
"Ngữ nhi nói gì vậy, ta tất nhiên là muốn ngươi, mau chút đi trị liệu đi." Phó Bạch Chỉ nói, liền không nói nữa. Hoa Dạ Ngữ muốn đi xoa gương mặt của Phó Bạch Chỉ, nhưng cơ thể sứt mẻ này sao lại có thể có sức giơ tay lên?
Thấy nàng run rẩy bắt tay dò xét qua đây, chật vật nắm vạt áo của mình, lực đạo không tính là nặng, Phó Bạch Chỉ để cho nàng cầm lấy, lại không có nửa điểm động tác, mà là tùy ý Hoa Dạ Ngữ nắm y phục của nàng. Ánh mắt không quan tâm kia khiến cho ngực Hoa Dạ Ngữ đau đến khó mà hô hấp, sự đau đớn này không phải là thương mang tới, so với đau xót còn mạnh mẽ hơn. Chỉ một cái ánh mắt của Phó Bạch Chỉ, liền đủ để cho Hoa Dạ Ngữ đau đến chết đi sống lại.
Cho tới bây giờ, Hoa Dạ Ngữ phải nhận rõ một sự thật. Nàng đem a chỉ vứt bỏ, dù cho người đứng trước mặt có cùng khuôn mặt với Phó Bạch Chỉ, cùng âm thanh, rốt cuộc cũng không phải là a chỉ yêu mình sâu đậm trước đây. Hoa Dạ Ngữ sao mà nhạy cảm, nàng yêu thảm Phó Bạch Chỉ, dù cho ở trong ngàn vạn người đều có thể tìm được Phó Bạch Chỉ trước tiên, như thế nào sẽ nhìn không ra đối phương giờ phút này khác thường.
Mình không có biện pháp đi sờ a chỉ, nhưng a chỉ rốt cuộc cũng không chủ động tiến qua đây, đem tay của mình đặt ở trên mặt nàng. Nhìn Phó Bạch Chỉ giờ phút này, Hoa Dạ Ngữ cười, đường nhìn lại rơi vào một mảnh đen kịt, thậm chí trước lúc nàng hôn mê, trong mắt đều là dáng vẻ xa lánh của Phó Bạch Chỉ.
"A chỉ... Xin lỗi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT