Khi Hứa Bộ đi ra, Trần
Nguyên Cơ đang ngồi ở trên sô pha trong đại sảnh, nghiêm túc khó thấy
được. Chờ đến ngay khi anh mang giày vào định đi, chợt phía
sau truyền đến giọng nói của gã:
– Xin lỗi, ảnh chụp và ghi
hình đều đã xóa.
Má ưi, tại sao tên này lại tự dưng nói ra mấy
lời giải thích này nha, có phải là tui bị ung thư sắp
chết rồi sao!
Mang theo một mớ ý nghĩ linh ta linh tinh, loạn xà ngầu; Hứa Bộ vừa vội vã rời đi. Nhưng bây giờ, anh lại không thể nào
ghé qua ở nhờ Liễu Thác được — thử nghĩ
đi, người mà bạn muốn theo đuổi mang
theo một thân phủ đầy dấu vết hoan ái
tung tăng bay nhảy chạy đến nhà bạn
mà ở nhờ ăn ké, thì làm sao mà bạn cảm thấy tốt nổi hả… Tuy là
không muốn tiếp nhận tâm ý của đối phương.
Hứa Bộ gọi cho Ninh Bác, nói mình có công
việc nên buộc phải đi hai ba ngày chưa về được. Sau khi trả lời qua loa xong mấy
câu hỏi han của đối phương, anh lập
tức chạy đi mua thuốc bôi, liền ghé vào khách sạn
nhỏ ở gần đó thuê một
phòng.
Đối với loại cuộc sống ăn không ngồi
rồi này, thì ai đó
thích ở lì trong
nhà lại rất là thích ý trải qua một ngày phong phú lại
viên mãn.
Tối hôm sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT