Trích đoạn 1: Rầm. "Vì sao lại tránh tôi?" Cửa nhà vệ sinh va chạm với mặt tường phát ra những tiếng kêu vang dội.
Song song với nó là tiếng bước chân nặng nhọc cùng hơi thở ồ ồ của kẻ ngoài kia.
Thứ âm thanh này không ngừng đánh sâu vào màng nhĩ của sinh vật nhỏ bé đang né tránh ở phòng cuối cùng của nhà vệ sinh khiến cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trên nắp bồn cầu khẽ run lên. "Cậu đâu rồi?" Rầm. "Phải...!phải làm sao đây?" - Giọng nói có phần méo đi vì sợ hãi của thiếu niên dường như cũng khiến 197 trở nên sốt sắng hơn. [Mạc Dao hay là cậu khóc đi.
Hắn chẳng phải thích nhìn cậu khóc hay sao?] "Sợ...!sợ quá...!khóc không ra..." 197 từ trong kho vật dụng nhanh chóng lấy ra một quả ớt rồi nhét vào miếng thiếu niên. Mạc Dao còn chưa kịp định hình là gì đã vô thức nhai cả quả.
Cùng lúc này trên đầu cậu bất chợt truyền đến hơi thở phì phò.
Tiếng thở mạnh bạo đến nỗi dường như đang đùa bỡi với những cọng tóc sau gáy của thiếu niên.
Dường như cũng nhận thức được nguy hiểm, thiếu niên theo bản năng từ từ ngẩng đầu lên.
Ở trên cánh cửa phòng vệ sinh, một cái đầu bỗng thò ra.
Vì ngược sáng nên Mạc Dao không nhìn ra được biểu cảm của hắn lúc này nhưng bằng cách nào đó mà thiếu niên biết rằng...!hắn đang ngoẻn miệng cười. "Tìm thấy rồi~" ----------------------------------------------- Trích đoạn 2: Giữa mùa hè nóng nực, trái tim cậu lại như bị ném vào ngăn đá của chiếc tủ lạnh cũ kĩ và quẳng đến tận bắc cực xa xôi.
Thiếu niên liếʍ liếʍ khoang miệng khô khốc của mình như một cách để an ủi nỗi sợ hãi đang trào dâng nơi cuống họng của bản thân. Tách...!tách... Que kem đã dần tan hết để lộ ra đầu gỗ màu nâu sẫm, mùi bạc hà bốc lên trong không khí thấm sâu vào tay thiếu niên kéo theo đó là cảm giác dính nhớp của loại đồ ngọt bị tan chảy. Kẻ trong bóng tối kia vẫn đang nhìn cậu.
Nhìn cậu đứng giữa công viên ngây ngốc như một con rối nhỏ bị đứt dây.
Thật đáng thương nhưng cũng thật đẹp đẽ~ Tách...!tách... Que kem của thiếu niên đã chảy hết từ lâu rồi.
Vậy tiếng nước nhỏ giọt từ trên cao là từ đâu tới? À là từ cán dao của kẻ đứng trong bóng tối.
Đáng tiếc lần này thứ nước đó không có mùi bạc hà ngọt lịm mà là mùi tanh của máu. Kẻ đứng trong bóng tối cong môi cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT