"Tôi vẫn không thích điều đó đâu." Sehun không cố tình trả lời như vậy để khiến Yoonshin cảm thấy tồi tệ. Nhìn Sehun có vẻ thực sự đang cảm thấy bị quấy rầy một chút. Trước đây khi nghe thấy những lời lạnh lùng đó, Yoonshin sẽ cảm thấy ổn, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc này cậu lại cảm thấy có chút tổn thương. Cậu thấy khó chịu mặc dù cậu biết rằng Sehun chỉ đơn giản là đang nói thật lòng mà thôi. Yoonshin hiếm khi bị tổn thương bởi những người xung quanh, nên điều này có vẻ hoàn toàn mới mẻ với cậu.
Sự tự tin để có thể tiếp tục cuộc trò chuyện của Yoonshin đã cạn kiệt, cậu không thể nói thêm lời nào. Thấy sự im lặng sắp bao trùm lấy hai người, Sehun liền nói "Cậu thì tôi có thể tha thứ được."
Vai Yoonshin nhảy dựng lên. Điều này không chỉ ám chỉ rằng Yoonshin là ngoại lệ của Sehun, mà nó còn có ý nghĩa là giờ đây, Yoonshin đã trở thành một thứ gì đó trong cuộc sống thường ngày của anh. Anh đã cho phép sự sai lệch này xảy ra. Chắc hẳn Sehun cũng biết rằng cậu đang cực kỳ ngạc nhiên, nên anh tiếp tục bằng giọng trầm đều, "Tôi biết cậu nghĩ về tôi như thế nào. Cậu nghĩ tôi giỏi đo lường, soi mói và làm tổn thương người khác, và điều đó cũng có thể đúng. Nhưng thời điểm tôi quyết định điều gì đó, tôi sẽ không bao giờ hối tiếc về nó. Chúng ta đã vượt ra ngoài ranh giới của đồng nghiệp rồi. Bất kể cậu có nghĩ gì về tôi đi chăng nữa thì bản thân tôi biết rằng đây là điều tôi muốn làm."
Yoonshin như bị mê hoặc mà nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Sehun. Khi Sehun trông như có vẻ sắp quay sáng phía cậu, cậu liền nhanh chóng nhìn xuống đầu gối của mình. Khi đôi mắt của anh quay trở lại tập trung vào con đường trước mặt, cậu lại tiếp tục liếc trộm góc nghiêng của anh. Sehun cảm nhận được ánh mắt của cậu và bình tĩnh nói: "Tôi không quen với việc có một người quan trọng trong cuộc đời mình. Tôi chưa bao giờ ở bên người khác. Lần đầu tiên có người yêu cầu tôi ở bên cạnh là tại một đám tang đấy. Cậu nhóc đó đã nhờ tôi ở bên cạnh một lúc."
Đây chắc chắn là anh đang nói về Yoonshin. Yoonshin lưỡng lự định nói và trong khoảnh khắc do dự đó, Sehun liền nói, "Hiện tại cậu đang đứng ở điểm chuyển tiếp. Nếu như cậu tiếp tục đứng ở chỗ đó thì có lẽ cậu cũng sẽ bị cuốn theo cơn bão cùng với tôi đấy."
Nó giống như một lời cảnh báo rằng Sehun có thể làm tổn thương Yoonshin, và cả hai có thể trở nên mệt mỏi về sau. Đó cũng là lời khuyên rằng Yoonshin hay quay lại ngay nếu cậu không có đủ tự tin để trải qua cơn bão ấy.
Có phải Sehun đang cố ý vòng vo với Yoonshin rằng vì anh là một luật sư nên việc tiến đến một mối quan hệ là cực kỳ khó khăn với anh, hay vì sự sợ hãi sâu thẳm trong trái tim Sehun?
Yoonshin đã đoán rằng có thể Sehun là một kẻ hèn nhát.
Yoonshin nói, "Chúng ta thậm chí còn chưa bắt đầu bất cứ điều gì, và anh đang cố làm tôi sợ nhưng tôi thì khác anh đó ạ."
"Cậu nói đúng. Cậu chắc hẳn luôn có một ai đó ở bên trong cuộc đời mình. Nếu lần này cậu thích ở bên tôi hơn là với những người khác thì tôi nghĩ cậu sẽ là ngoại lệ, và cậu có thể xen vào thời gian riêng của tôi."
"..."
"Cứ hỏi đi nếu cậu vẫn còn tò mò."
Đây là dấu hiệu cho thấy Sehun sẵng sàng trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu một cách chân thành và trung thực nhất có thể. Sehun đã bất ngờ sắp đặt tình huống có lợi cho Yoonshin đến nỗi đầu óc cậu trở nên trống rỗng—cậu không biết nên hỏi gì trước. Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó cảnh giác hỏi, "Đây là một buổi hẹn hò phải không? Anh đến đón tôi khi tôi thậm chí còn không nhờ anh. Tôi có đúng chứ?"
"Người nào đã nói với tôi về lịch trình sau giờ làm việc của mình thì phải biết rõ chứ." Sehun trả lời.
"Anh chỉ có thể trả lời có hoặc không thôi ạ.".
||||| Truyện đề cử:
Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Thay vì vặn lại, Sehun lại cười khúc khích. Nụ cười tươi tỉnh của anh sảng khoái đến mức Yoonshin không tin đây là Kang Sehun mà cậu biết. Đây vẫn là người đàn ông của ngày hôm qua, nhưng anh đã có chút thay đổi rồi. Cậu chắc chắn rằng giờ đây Sehun đã thích dành thời gian của anh cho cậu rồi.
16.4.2023
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT