*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù sao thì anh cũng sẽ đến đây, nhưng mà chí ít thì anh ta cũng có thể nói điều ấy một cách tử tế hơn chút có được không? Yoonshin nghĩ rồi tự cười thầm vì đã quen với người đàn ông cáu kỉnh này.
"Anh đúng là đồ xấu tính. Là do tôi đang phân vân có nên tiến về phía anh hay không, nên anh phải cảm thấy may mắn đó." Yoonshin gõ ngón tay lên màn hình, sau đó đi đến quầy. Những bước chân của cậu nhẹ nhàng như mùa xuân. Một nụ cười xinh đẹp hiện lên khuôn mặt Yoonshin khi cậu gọi đồ uống cho Sehun.
* * *
Sehun ra khỏi thang máy với bộ quần áo giản dị, anh kiểm tra đồng hồ đeo tay.
Anh chính là người bảo đối phương đợi 1 tiếng, nhưng chính anh lại là người không thể ngồi yên mà lao ra khỏi nhà chỉ sau vài phút. Sau khi men theo con đường mà anh hay lui tới khi có nhiều điều phải suy nghĩ, anh thấy Yoonshin đang ngồi ở chiếc bàn dọc cửa sổ như lần trước. Điều khác biệt so với trước đây là thay vì cặm cụi làm việc, cậu lại đang trầm ngâm suy nghĩ.
Khi anh đến gần Yoonshin, cậu nhảy khỏi chỗ ngồi để chào Sehun, có lẽ là sớm hơn cậu dự kiến. Khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ đó, Sehun cảm thấy bên trong lồng ngực mình như thắt lại.
Cố nén lại sự khó chịu của mình, anh đi vòng qua cửa kính rồi bước vào quán cà phê. Chắc hẳn Yoonshin đã gọi đồ uống cho Sehun trước vì cậu đã lấy nó từ quầy và vẫy tay với Sehun.
Yoonshin tươi tỉnh nói, "Của anh đây ạ. Tôi đã cho thêm cà phê vì hình như anh thích vị đắng."
Sehun nhìn chằm chằm vào Yoonshin cậu đặt cà phê lên bàn trước khi ngồi xuống. Yoonshin nói "Anh đến sớm hơn tôi tưởng."
"Cậu có thể đợi nếu muốn. Cậu có muốn làm điều đó không?"
Yoonshin cạn lời, cậu nhìn chằm chằm vào Sehun, rồi quay lưng đi hơi giận dỗi. Sau đó, Yoonshin nhấp một ngụm từ đồ uống đã lạnh của mình.
Cửa sổ trong suốt phản chiếu hình ảnh của hai người đàn ông. Yoonshin mặc vest chỉnh tề trong khi Sehun mặc áo len dệt kim dày—họ trái ngược với nhau. Một khoảng im lặng khác lại trôi qua giữa cả hai trước khi Yoonshin chủ động cắt ngang nó.
"Đang là mùa đông mà anh mặt mỏng manh quá ạ. Anh nên mặc thêm áo khoác..."
"Tại sao tôi phải làm vậy khi đang ở gần nhà?"
"Sẽ tốt hơn nếu tôi "bùm"!—cởi áo khoác của mình rồi đưa cho anh một cách thật cool ngầu."
"Tuyệt quá. Vậy cậu cởi ra đi."
"Tôi không mang theo áo khoác vì đi bằng ô tô, nên giờ có chút lạnh ạ."
"Đây rồi - sự tôn trọng hời hợt của cậu dành cho tôi."
"Rõ ràng như vậy ấy ạ?"
Sehun chế giễu, và Yoonshin cũng cười theo. Sau đó, cậu hỏi, "Anh đang làm gì vậy ạ?"
"Làm việc."
"Ở nhà nghỉ ngơi? Hôm nay là ngày nghỉ mà."
"Tôi làm việc trong ô tô của mình, tôi làm việc cả trong giấc mơ của mình, và tất nhiên, tôi làm việc cả ở nhà nữa."
"Vì anh đang ngồi đây uống cà phê với tôi, điều đó có nghĩa là anh đã dành thời gian cho tôi."
Thay vì phủ nhận, Sehun bẻ lái đánh trống lảng. "Tôi đang làm việc công ích đây không phải sao?"
"Anh không thể thành thật hơn một chút về việc của tôi sao? Tại sao anh không hỏi kỹ hơn về buổi hẹn hôm nay của tôi, về người bạn đời tương lai của tôi ấy ạ."
"Tôi không tò mò về một câu chuyện đã có hồi kết. Chính cậu đã nói rằng sẽ thuận theo dòng chảy cho đến khi kết hôn còn gì. Tôi không quan tâm đến cuộc nổi loạn mà mình không thay đổi được kết cục."
"Nói đúng ra là anh chỉ sợ sẽ gây ra sự thay đổi, hoặc anh không đủ hứng thú với những thứ rắc rối đúng không ạ?," Yoonshin vặn lại.
Sehun quay đầu lại. Anh chưng ra vẻ mặt cáu kỉnh, như thể tất cả các dây thần kinh của anh đều đã bị đốt cháy rồi liếc xéo Yoonshin.
Bất chấp cái nhìn trừng trừng của anh, cậu không hề tránh né mà nhìn lại anh. Con ngươi sâu như đáy đại dương của anh lúc này tràn ngập hình ảnh của Yoonshin.
(ối dồi ôi có người sắp hong chịu nổi nữa gòi ke ke ke)
14.3.2023
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT