*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sehun nhận ra trong muộn màng rằng bản thân đã xông thẳng vào phòng mà chẳng hề suy nghĩ khi thấy Yoonshin bị xốc cổ áo, Sehun bật ra một tràng cười trống rỗng. Điều này chưa bao giờ xảy ra trong suốt cuộc đời anh.
Anh vặn lại Yoonshin, cậu đang đợi câu trả lời của anh.
"Mặc kệ cho cậu suýt bị đánh đập?"
"Tôi chưa bị đánh ạ. Với lại anh đã đưa ra cảnh cáo rồi nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu ạ. Sự giúp đỡ của anh đã đủ cho tôi rồi. Tôi có thể làm được ạ."
Khuôn mặt Sehun lúc này mơ hồ khó hiểu, rồi anh vỗ mạnh vào vai Yoonshin. Anh dường như đã xích lại cậu hơn nhờ sự tiếp xúc có vẻ hơi thô bạo của mình. Sau đó, anh lườm gã luật sư kia, hắn ta đang lo lắng và không biết phải làm gì. Anh trừng mắt nhìn ông ta thật lâu trước khi rời khỏi phòng họp và không ngoái đầu lại. Người đàn ông trung niên cung kính cúi đầu rồi thở dài.
Khi rời khỏi phòng, anh bực bội dậm chân hướng về văn phòng của mình. Thư ký Tak muốn đi theo nhưng nhanh chóng dừng lại khi quan sát thấy khuôn mặt của Sehun khác hẳn mọi khi. Cậu chỉ có thể nhìn xuống chiếc cốc bị bỏ lại.
Yoonshin theo Sehun ra khỏi phòng, tấm lưng mảnh khảnh của cậu đuổi theo người phía trước rồi cậu nói to: "Cảm ơn anh! Tôi sẽ kết thúc mọi thứ thật tốt ạ. Hãy chăm sóc bản thân anh nhé ạ. Đừng để bị ốm—... Luật sư Kang!"
Mặc dù ở trong phạm vi mà anh có thể nghe thấy, nhưng Sehun không trả lời. Anh dậm chân và biến mất.
Thư ký Tak liền hỏi: "Luật sư Kang đã nói rằng anh ấy bị ôm hả?"
"Có vẻ như tình trạng của anh ấy không được tốt mấy gày gần đây ạ. Anh ấy nói là bị đau đầu. Tôi không biết liệu anh ấy đã uống thuốc giảm đau hay chưa nữa."
"Có phải anh ấy nói là bị đau ở cổ không?"
"Vâng, và anh ấy đã yêu cầu lấy thuốc ạ. Vì anh không biết nên chắc anh ấy đã không uống đâu. Không biết anh ấy đã ổn chưa."
Đôi mắt thân thiện và chân thành của thư ký Tak như xuyên thấu Yoonshin. Sau đó, anh cười hiền lành và lắc đầu, biểu thị không cần phải lo lắng. Yoonshin cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và hỏi, "Chà, vậy thì tốt rồi ạ, nhưng mà anh ấy có nói gì về tôi không ạ? Hình như anh ấy đã quan sát những gì tôi làm trong căn phòng kia có đúng không ạ?"
"Đầu tiên thì tôi nghĩ cậu đã đáp ứng các tiêu chuẩn của anh ấy rồi đó. Cậu có thể coi những gì vừa xảy ra là một ngoại lệ."
"Tạ Ơn Chúa. Thực ra thì vị luật sư kia đã coi thường tôi vì tôi không có nhiều năm kinh nghiệm, nên cuộc đàm phán của chúng tôi chẳng đi đến đâu. Tôi bắt đầu chọc tức ông ấy một chút nên ông ấy đã làm như vậy. Dù sao đi nữa thì tôi nghĩ phần còn lại sẽ diễn ra suôn sẻ vì luật sư Kang đã giúp đỡ ạ. Tôi sẽ cố gắng đến cùng!"
"Cậu đã lấy được nhiều thứ từ Luật sư Kang chỉ trong vài tháng, còn nhiều hơn so với những gì tôi quan sát được trong vài năm đấy."
"Anh nói gì thế, tại sao lại vậy ạ?"
"Đúng như tôi đã nói đó. Cậu là một kiểu người mà anh ấy chưa từng gặp qua, vì vậy anh ấy không biết nên làm thế nào với cậu. Thực sự, điều này khiến tôi rất vui. Hãy làm việc tại công ty của chúng tôi lâu vào nhé, được chứ?"
Yoonshin bắt gặp ánh mắt tươi tỉnh của Thư ký Tak trước khi anh bỏ đi mà không giải thích gì thêm. Yoonshin nghiêng đầu bối rối. Chỉ còn lại một mình trong sảnh, ánh mắt của Yoonshin lại không tự chủ mà dừng lại ở văn phòng của Sehun.
Khi cậu nghĩ lại những gì Sehun vừa nói trong phòng họp A, đôi má cậu ửng hồng và co giật.
'Cộng sự của tôi... người mà tôi đã dạy?'
Sau đó tâm trạng của cậu nhanh chóng thay đổi.
'Một kiểu người mà anh ấy chưa từng thấy trước đây...'
Đó có thể là một điều tốt khi hai cực đối lập lại có ít nhất một điểm chung hay không?
Yoonshin cũng cảm thấy rằng Sehun thật mới lạ. Dù đôi mắt cậu luôn đuổi theo người đàn ông kia nhưng Yoonshin cũng chẳng biết phải đối phó với anh ra sao. Cậu cũng không hiểu tại sao tâm trí mình cứ trôi dạt hướng về phía người kia.
Có lẽ Sehun cũng như vậy.
Cuối cùng, Yoonshin nhìn vào cánh cửa đóng kín của Sehun và hít một hơi thật sâu trước khi trở lại phòng họp.
* * *
Trong phòng họp của tòa nhà phụ, Yoonshin lướt qua các tài liệu liên quan đến các khách hàng mà cậu tư vấn miễn phí trong ngày rồi chìm vào suy nghĩ.
Pháp luật quy định nền tảng của đạo đức.
Đó là một trong những quy tắc quan trọng của luật dân sự mà Yoonshin đã học được. Nói cách khác, luật không quy định gì nhiều hơn ngoài một chút đạo đức tối thiểu cần có. Đôi khi cuộc sống ngoài kia mang đến nhiều điều bất công cho con người, nhưng luật dân sự lại chẳng giúp gì được cho những con người khốn khổ ấy. Mỗi lần điều đó xảy ra, Yoonshin lại cảm thấy hết sức tồi tệ. Tình trạng này đã xuất hiện rất nhiều trong các tài liệu tư vấn của cậu.
"Chuyện này có lẽ sẽ phải đi đến kiện tụng. Tôi tự hỏi gia đình anh nghĩ gì về điều đó." Sau khi dùng bút gõ vào tờ giấy, Yoonshin bấm máy liên lạc nội bộ, kết thúc cuộc tư vấn của mình. "Xin hãy để khách hàng tiếp theo vào ạ."
Không lâu sau có tiếng gõ cửa, cánh cửa mở ra. Yoonshin khẽ đứng dậy và ra hiệu cho người kia ngồi đối diện với mình. Khách hàng là một người đàn ông khoảng cuối bốn mươi đến đầu năm mươi tuổi. Nhìn người đàn ông có vẻ là một người tốt bụng, nhưng khuôn mặt khắc khổ như thể anh ta đã trả qua rất nhiều nỗi muộn phiền và khổ đau.
"Anh đến để hỏi về tài sản thừa kế của mình đúng không? Tôi đã xem qua ghi chú của anh rồi ạ. Anh đã chăm sóc dì của mình cho đến khi cô ấy qua đời."
"Vâng, tôi đã làm điều đó chứ không phải những đứa con của cô ấy - tôi là cháu trai của cô. Thế nhưng, đến cuối cùng bà không để lại di chúc, nên tất cả tài sản của bà đều được chuyển cho con cái, những kẻ đó bà luôn luôn ghẻ lạnh ngay cả khi sắp lâm chung. Tôi là người đã chăm sóc cô trong những năm cuối đời, và tự hỏi liệu tôi có thể yêu cầu hoàn lại tiền cho những khoản đóng góp của mình thông qua yêu cầu phân chia tài sản thừa kế hợp pháp hay không."
Yoonshin nên bắt đầu từ đâu?
- -- lạc lối ở trong những suy nghĩ về chàng:))) chòi oi chạm vai em yêu rồi nhé ---
25.3.2023