Sau khi nhập học với tư cách là sinh viên trẻ nhất tại Đại học Hàn Quốc, Sehun đã tốt nghiệp trường luật và vào làm việc tại Doguk. Trong những năm sau đó, anh trở nên nổi tiếng với năng lực của mình khi làm cộng sự cấp dưới trước khi đi du học ở Mỹ. Sau khi anh ấy được nhận vào Bar tại bang mà mình sống thì giá trị tài sản ròng của anh ta đã tăng lên đáng kể vào thời điểm anh ấy trở lại Hàn Quốc.

Năm Sehun trở lại Hàn Quốc, hầu hết các công ty luật lớn đều cố gắng chiêu mộ anh, nhưng anh ta đã chọn quay lại Doguk, nơi Mihee, đàn chị tại trường cũ của anh ta đang làm việc. Sau đó, thu nhập của anh ta tăng lên một cách nhanh chóng, dẫn đầu công ty và thậm chí còn đủ tư cách trở thành đối tác của công ty.

Trong một công ty luật, lời nói của một partner lão luyện dường như là mệnh lệnh tuyệt đối, đặc biệt là đối vớ những cộng sự support anh ta.

Lúc này Yoonshin ngẫm lại những gì gã khó ưa mới nói với mình.

"Tôi ghét những thứ chả có chút liên quan gì làm ảnh hưởng đến tôi."

Sehun trông giống như kiểu người không hay bận tâm về những thứ bên ngoài, như hắn đã nói. Hắn ta nhìn có vẻ kẻ lạnh lùng và lý trí, ghét tất cả những thứ không thể lý giải một cách logic, có trình tự. Yoonshin đã nghe nhiều điều về hắn ta kể từ khi bước chân vào ngành luật và cậu tự hỏi, có điều gì trong những lời đồn đại đó là sai sự thật không, nhưng sau khi gặp trực tiếp và nói chuyện với hắn, Yoonshin bắt đầu nghĩ rằng Sehun thậm chí còn lạnh lùng hơn những lời đồn đại kia.

Yoonshin đã lường trước rằng cậu sẽ gặp khó khăn ở công ty ngay cả khi mọi người tỏ ra chào đón cậu, nhưng việc Sehun có ấn tượng ban đầu không tốt về cậu như vậy lại càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Sehun là một đối tác có tiếng nói trong công ty, vì vậy Yoonshin chân thành hy vọng rằng bản thân sẽ không đụng độ Sehun tại nơi làm việc. Hơn nữa, cả hai sống trong các tòa nhà khác nhau, nên miễn là thời gian họ đi làm không trùng nhau thì sẽ không có chuyện cả hai chạm mặt nhau.

Cơ mà kỳ lạ làm sao, Yoonshin vẫn có linh cảm xấu về chuyện này.

"Sao mà khốn khổ vậy trời."

Yoonshin gõ vào hình của Sehun và khẽ thở dài.

* * *

Mihee ngồi trên ghế dành cho khách, đối diện với Sehun trong văn phòng làm việc của cô. Sehun nhìn đối phương đang ngồi khoanh chân, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Đằng sau anh là màn hình đang hiển thị tin tức. Trên màn hình là khuôn mặt sắc sảo và hung dữ của người con trai thứ hai tập đoàn Soohan, cũng chính là anh rể của Yoonshin.

Giọng nói của phóng viên phát ra từ màn hình, "Chiều nay, tại trụ sở của Tập đoàn Soohan ở Gangnam, Giám đốc Yoo Jeongwon của Soohan Holdings đã mở một cuộc họp báo để trình bày lập trường của mình liên quan đến tranh cãi gần đây về việc một nhân viên bị hành hung."

Beep.

Mihee tắt màn hình tivi đang phát sau lưng Sehun bằng điều khiển. Sehun lúc này mới lên tiếng khi căn phòng đã trở nên yên tĩnh.

"Tôi không hiểu tại sao chị lại chọn cộng sự mà tôi sẽ giám sát mà không hỏi ý kiến tôi trước," Sehun uể oải nói.

Mihee cười ngượng nghịu. "Sehun, tôi nghe nói rằng Yoonshin là người khá tỉ mỉ. Cậu ấy không chỉ nhìn thấu đáo mọi việc mà còn là người chú trọng đến chi tiết, giỏi tìm kiếm thu thập thông tin, giỏi đọc các báo cáo điều tra trong hồ sơ nữa. Hơn nữa, cậu ấy nói mọi thứ mà cậu ấy làm sẽ không làm ảnh hưởng hay đe dọa đến những tiền bối có nhiều năm kinh nghiệm hơn. Cậu thích những cộng sự như thế, những người giỏi giang và ngoan cường còn gì."

"Tất nhiên, tôi thừa nhận điều đó- nhưng mà đấy là khi những người đó hiểu những gì tôi nói."

"Sehun, cậu nghĩ sao về việc cởi mở hơn..."

"Nếu muốn tôi cởi mở mới những kẻ khác, thì chị nên hỏi ý kiến của tôi trước. Chị thậm chí còn cho hắn ta một căn hộ riêng nữa cơ đấy."

Mihee không thể vặn lại Sehun nên cô ấy không nói gì nữa. Sehun nhân cơ hội đó nói thêm: "Tôi đã nói rõ ràng là tôi không vừa mắt cậu ta cơ mà. Nếu chị định tuyển dụng tên đó mà phớt lờ ý kiến ​​của tôi, thì điều tối thiểu chị có thể làm là đừng có mà đẩy tên đó ngáng đường tôi. Chị không thể nhìn ra tính cách của tên ấy sao? Tên nhóc đó không thể làm việc dưới trướng của tôi được. 'Điều này là phạm luật.' 'Điều này trái với đạo đức nghề nghiệp.' 'Chị không cảm thấy có lỗi cho công ty khác sẽ bị cuốn vào cái mớ này sao?' Tên nhóc đó sẽ chĩa mũi vào từng việc dù là nhỏ nhất. Tôi không thể chịu đựng được việc cấp dưới, đồng nghiệp cứ quan sát rồi lãng phí thời gian của tôi như vậy được đâu. Gửi hắn đi chỗ khác ngay."

"Cậu biết gì không, điều đó là không thể," Mihee trả lời.

"Nếu không thì gửi tên đó đến nhóm kiện tụng ấy. Ít nhất thì điều đó sẽ phù hợp hơn với hắn. Tôi không thể giữ cái tên đó đâu. Công việc là trò đùa với chị đấy à?"

Sehun tỏ ra rất quyết đoán, Mihee hiểu điều đó và cố gắng thuyết phục Sehun: "Luật sư cấp cao Kang—không, Trưởng nhóm Kang Sehun à, có rất nhiều công việc dành cho thành viên trong một team cơ mà. Nhưng nhóm của cậu là nhóm duy nhất không có lấy một người cộng sự nào. Tôi xin nhắc lại, nhóm luật doanh nghiệp, nhóm quan trọng nhất trong công ty của chúng ta, KHÔNG CÓ CỘNG SỰ CẤP DƯỚI. Cậu đoán xem tại sao?"

"Bởi vì không có tên khốn nào đáp ứng được tiêu chuẩn của tôi."

"Chính xác! Tất cả các luật sư mà tôi gửi cho cậu đều giơ cờ trắng! Vì tính cách vặn vẹo khó chịu của cậu đấy, họ trở nên mất tự tin, khóc lóc và bỏ cuộc. Điều này xảy ra thường xuyên đến mức không có luật sư trẻ nào dám vô đây, và chỉ còn lại những luật sư lâu năm, bền bỉ chịu đựng mới sống sót, cậu có biết điều đó không? Tôi đã tuyển dụng và chấp nhận Do Yoonshin vì tôi đã đánh giá cậu ấy cẩn thận, tôi nghĩ cậu ấy rất phù hợp cho vị trí này. Cậu không nghĩ rằng mình cũng cần ít nhất một vài đàn em để giao những vụ nhỏ sao?!"

( dạ anh Kang nhớ mồm nha anh, sau này tự vả đừng có trách:))))

10.02.2023

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play