*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cậu đã làm một số vụ kiện kinh tế rồi, ở đây cậu đã cầm đến 2 file pro bonos rồi. Nên nó sẽ không có gì to tát đúng chứ."
"Nhưng những hồ sơ tôi đã xử lý cho đến thời điểm hiện tại chỉ là trên giấy tờ. Đây là một file pro bono mà đích thân anh đã chỉ định cho tôi. Vì thế tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm anh xấu hổ." Yoonshin trả lời.
Sehun nheo mắt tỏ vẻ hơi khó chịu, rồi đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó và nói, "Trong khi chúng ta xử lý vụ này, thì cậu hãy trả lại hai hồ sơ chuyên nghiệp ( pro bonos file) cho đội của họ đi. Từ giờ trở đi, cậu chỉ được phép nghe theo chỉ dẫn của tôi và làm theo những gì tôi giao cho cậu thôi đấy. Cậu đang ở trong đội của tôi. Và cậu cũng không thể chuyển phòng ban mà không có sự cho phép của tôi."
Sau khi nói những điều mình muốn, Sehun thẳng lưng đứng dậy khỏi bàn. Sau đó, anh lạnh lùng đi ngang qua Yoonshin, trong khi cậu đang dán mắt vào Sehun như một chú chim non. Yoonshin cảm thấy rằng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ngay lập tức, vì vậy cậu nắm lấy cánh tay của người kia theo bản năng. Lòng bàn tay của cậu chạm vào cổ tay xương xẩu và rắn chắc của anh. Ngay lập tức, Sehun quay đầu lại. Sehun quẳng một cái lườm lạnh lùng xuống cổ tay đang bị tên nhóc nắm lấy.
Quá ngạc nhiên với hành động của chính mình, Yoonshin ngay lập tức bỏ tay ra và cúi đầu. "Tôi xin lỗi. Anh đã nói rằng tôi không được chạm vào anh rồi mà."
Sehun dùng tay còn lại lau đi dấu vết của người kia trên cổ tay vừa được thả ra và nói, "Cậu còn thắc mắc gì không? Tôi phải đi họp bây giờ. Cậu có 30 giây để hỏi."
"Ưmm, luật sư Kang..." Yoonshin lảm nhảm.
"25 giây."
"Còn chưa đến năm giây mà ạ."
"10 giây."
Yoonshin có điều muốn nói, nhưng tên luật sư trước mặt cậu cứ đếm ngược làm cậu lo lắng vô cớ và khiến đầu óc cậu trống rỗng. Yoonshin cứ ngập ngừng mãi rồi cuối cùng cũng mở miệng nói. Cậu thận trọng ngước mắt lên và nhận ra đôi mắt bóng bẩy và sắc lạnh của Sehun đang chăm chú nhìn mình. Nhưng vì lý do nào đó, Yoonshin cảm thấy như ánh mắt của người kia đang tập trung vào môi thay vì đôi mắt của cậu.
"Có phải đó chỉ là tưởng tượng của mình?""Chắc chắn là mình đang tự tưởng tượng rồi.""Ưmm..."
Nhưng có lẽ không phải vậy.
"Hết giờ rồi."
"Nhưng vẫn chưa hết 30 giây mà ạ?"
"Đó có phải là câu hỏi của cậu không? Hết thời gian rồi."
Sehun hếch cằm nhìn đồng hồ và sải những bước dài ra khỏi phòng.
Cạch! Cánh cửa đóng lại ngay lập tức.
Yoonshin bị bỏ lại một mình trong căn phòng mà không có chủ nhân của nó. Cậu cố gắng tập trung lại những suy nghĩ của mình. Cậu rất muốn nhìn quanh căn phòng này lâu hơn một chút. Vào khoảng hai tháng trước, khi lần đầu tiên Yoonshin đến căn phòng này để đợi Sehun, cậu đã lo lắng đến mức không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Bây giờ chỉ có một mình, Yoonshin nghĩ lại khi nhìn thấy bản sao của cuốn
Những kỳ vọng lớn lao (Great Expectation) trên bàn của Sehun. Yoonshin cứ bị thôi thúc bởi những ý nghĩ không thể giải thích được rằng liệu Sehun có đọc lại cuốn sách vì cậu hay không.
'Mình nên làm gì đây?' Yoonshin liếc nhìn sang phòng thư ký qua cửa sổ từ phòng làm việc của Sehun và cảm thấy như mình đã được ngầm cho phép. Có lẽ đó là vì họ đang chuẩn bị cho cuộc họp; Thư ký Tak, quản lý và trợ lý đều đã rời khỏi bàn làm việc của họ.
Yoonshin ôm tập tài liệu trong tay và kiểm tra bàn làm việc của Sehun. Tuy nhiên, tất cả những gì cậu có thể thấy là hai chiếc máy tính xách tay và một vài tập tiền lệ của các vụ án. Cuốn sách mà cậu đang tìm không thấy đâu cả.
'Mình đoán là dù có bận đến thế nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng có thể dành thời gian đọc xong nó khi có thời gian rảnh trong hai tháng qua', Yoonshin nghĩ.
Cậu cảm thấy hơi thất vọng vì một lý do nào đó. Khi quay đi, cậu bắt gặp cuốn
Những kỳ vọng lớn lao trên giá sách. Như trúng bùa mê, Yoonshin đi về phía nó và mở tập đầu tiên của hai cuốn sách ra. Rõ ràng Sehun là kiểu người sẽ đọc sách rất sạch sẽ vì không có gạch chân hoặc ghi chú gì trong cuốn sách này. Nuốt lại sự thất vọng của mình, Yoonshin bắt đầu đặt cuốn sách trở lại vị trí của nó.
Xoẹt!
Một dải ruy băng vàng treo lơ lửng ở cuối cuốn sách. Yoonshin kéo mạnh nó rồi mở ra, những từ quen thuộc lấp đầy tầm nhìn của cậu.
"Và sau đó tôi ngước nhìn những vì sao rồi nghĩ rằng, sẽ khủng khiếp biết bao nếu một người đàn ông quay mặt về phía chúng khi cơ thể anh đang từ từ chết cóng, và anh chẳng thấy được sự giúp đỡ hay thương hại nào từ trong đám đông lấp lánh đó."Đó là câu trích dẫn mà cậu đã sử dụng tại tòa án.
Khi nhìn thấy dòng chữ đó, khuôn mặt của cậu đột nhiên nóng lên. Cậu lấy mu bàn tay quệt vào đôi má ửng hồng của mình rồi vội vàng nhét cuốn sách trở lại giá rồi chạy ra khỏi văn phòng. Cậu trở về phòng làm việc của mình, khóa cửa và kéo rèm xuống - điều mà cậu chưa bao giờ làm kể từ khi đến đây.
Chỉ sau khi hoàn toàn bị cô lập, cậu mới dựa vào tường, lấy lại nhịp thở của mình.
Nó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng tất cả các bằng chứng đều chỉ ra một điều...
Có thể đó không phải là điều gì lớn lao mà chỉ đơn giản là một tác phẩm văn học nổi tiếng của một nhà văn vĩ đại được anh ấy đọc mà thôi. Dù là như thế thì Yoonshin cũng cảm thấy buồn cười khi nghĩ rằng, cậu đã bắt Sehun- người luôn vùi đầu vào công việc phải làm điều gì đó khác đi.
Yoonshin theo bản năng nghĩ lại những khoảnh khắc trước đó, khi ánh mắt của Sehun rơi vào môi cậu, chính xác là anh đã nhìn chằm chằm vào đôi môi của cậu. Yoonshin vô thức cắn môi mình.
"Tại sao...?"
Tại sao cậu lại cảm thấy xấu hổ như thể một bí mật gì đó vừa bị phanh phui thế nhỉ?
Tiếp xúc duy nhất của họ chỉ là cổ tay của Sehun, nhưng cậu có cảm giác như họ đã hôn nhau vậy. Yoonshin thở dài lo lắng, rồi nuốt khan...
- ---
:))))))) chết gòi conditinhyeu đã gia nhập phòng chát, ngày nhớ đêm mong, nghĩ về người ta sáng đêm cơ đấy ^^!! Hai cái đứa đáng yêu này.
13/3/2023