Sau đó, không hiểu vì sao mà danh tiếng của hoàng hậu ngày càng giảm dần, người dân cũng dần dần mất tin tưởng vào bà ta. Ngay cả giới quý tộc cũng quy lưng mà không rõ lý do, bà ta đinh ninh là do Mạc Chi Dương làm nhưng không có chứng cứ để buộc tội, dù là có cho người đi điều tra đi chăng nữa thì vẫn đều có kết cục một đi không trở lại khiến hoàng hậu không hề có một chút tin tức nào. Bà ta tức lắm nhưng bây giờ cũng không thể làm được cả vì danh tiếng sụt giảm quá mạnh, đã vậy trong hậu cũng còn có bao nhiêu người đã căm ghét, hận đến xương máu đã đồng lòng cũng nhau nhấn chìm bà xuống, thậm chí bọn họ còn cả gan mạo hiểm hi sinh tính mạng của mình để hủy hoại dung nhan của bà ta.

Điều này làm cho nhan sắc hoàng hậu chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ bấy lâu này hóa thành tro bụi, trở thành một con người xấu xí, trông không khác gì một con quái vật cả. Đến cả hoàng thượng cũng vì điều đó mà tránh xa hoàng hậu và đang có ý định phế hậu vì danh tiếng của bà sẽ ảnh hưởng đến hoàng cung khiến hoàng hậu rơi vào tình trạng sụp đổ, bọn họ đã dồn vào đến mức đường cùng thì chỉ còn một cách mà thôi

…Một tuần sau …

Tin khẩn từ hoàng cung được gửi đến, Mạc Chi Dương với Bạch Tử Lệ cũng nhau đi ra xem. Sau khi nghe xong, hai người đều sững sờ nhìn nhau vì nội dung của chiếu thư là Mạc Chi Dương phải ra chiến trường gấp, quân địch từ phía Đông đột nhiên chiếm tới và cần đi gấp, ngay tại lúc này luôn. Hoàng tượng đã cho tập hợp lúc lượng đoàn quân, chỉ đợi Mạc Chi Dương thay đồ chiến và xuất phát mà thôi. Mạc Chi Dương nghe như vậy rồi nên cũng không thể chối cãi thêm nữa, vì sự an toàn của đất nước, vì cả muốn bảo vệ cho Bạch Tử Lệ nữa, bảo vệ cho tất cả mọi người. Vì vậy, Mạc Chi Dương lập tức nhận lệnh và bắt đầu xuất phát ngay lập tức, Bạch Tử Lệ thấy thế, lo lắng cho người yêu của mình nhỡ bị làm sao thì làm sao mà Bạch Tử Lệ sống nổi chứ. Mạc Chi Dương đang ở trong phòng thay đồ thì Bạch Tử Lệ tiến vào, khuôn mặt buồn bã hiện lên rồi tiến lên, ôm lấy Mạc Chi Dương từ đằng sau

- “Sao vậy?”

- “Ngài đừng đi được không? Em sợ…”

- “Thôi nào, đây là việc quan trọng liên quan đến đất nước nên ta phải đi, ta cũng không có cách nào khác mà”_Mạc Chi Dương quay người lại, ôm lấy người yêu, dịu dàng an ủi

- “Nhưng em sợ ngài bị làm sao, em sợ lắm. Ngài đừng đi mà, em biết em ích kỉ nhưng đừng rời xa em mà…Hức Hức…Em không muốn”

Bây giờ trong đầu Bạch Tử Lệ liên tưởng đến rất nhiều thứ tiêu cực, đến đó nhỡ Mạc Chi Dương bị ám sát thì sao? Đến đó nhỡ Mạc Chi Dương lại bị đối xử lạnh nhạt thì sao? Đến đó nhỡ đánh thua trận thì phải làm sao?.. Tất cả điều đó đã khiến Bạch Tử Lệ xót xa mà khóc nấc lên, tay nắm chặt vào vạt áo của Mạc Chi Dương, không muốn cho rời đi. Bạch Tử Lệ biết như vậy là ích kỷ, như vậy là không nên nhưng Bạch Tử Lệ vẫn không chấp nhận được, Bạch Tử Lệ không muốn Mạc Chi Dương rời xa mình lần nữa. Mạc Chi Dương biết tâm trạng của Bạch Tử Lệ bây giờ, cũng chẳng còn cách nào khác liền cúi xuống, lau nhưng giọt nước mắt kia rồi hôn nhẹ lên môi Bạch Tử Lệ

- “Lệ Lệ à, ta cũng không muốn rời xa em. Nhưng đây là việc hệ trọng, không muốn đi cũng phải đi. Em đừng khóc nữa, ta ở đó sẽ luôn luôn truyền thư cho em để em không phải cô đơn nhé? Ta sẽ không sao mà, em cứ yên tâm. Khi nào đại thắng thì lúc đó ta sẽ trở về ôm em thật chặt và ở bên cạnh em luôn, nhất quyết không rời”. Ngôn Tình Trọng Sinh

- “Hức…Ngài…Ngài hứa nhé? Ngài phải…phải giữ lời đó!”_Bạch Tử Lệ bĩu môi nhìn Mạc Chi Dương

- “Ừm, ta hứa vào em mà. Giờ thì nín khóc đi nào”

- “Dạ…”

- “Ngoan lắm, ở nhà đợi ta nhé. Ta yêu em nhiều lắm”

- “Em…Em cũng yêu ngài nhiều lắm”

Hai người ôm nhau một lúc lâu rồi Bạch Tử Lệ phụ giúp Mạc Chi Dương mặc nốt áo giáp. Bình thường Mạc Chi Dương đã đẹp trai rồi, bây giờ khoác lên một bộ giáp chiến, trông nhan sắc Mạc Chi Dương được nâng lên rất nhiều, toát lên vẻ oai phong, lẫm liệt và rất rất đẹp trai. Tuy vậy, trong lòng Bạch Tử Lệ vẫn đượm buồn vì sắp phải rời xa người mình thương. Đã đến lúc Mạc Chi Dương phải rời đi, Bạch Tử Lệ cùng cung nhân tiến ra bên ngoài để đưa tiễn, mọi người ai nấy cũng buồn bã vì phải rời xa chủ nhân của mình. Mạc Chi Dương tiến tới chỗ Mạc Chi Dương đang đứng đợi, níu kéo ôm lấy một lần cuối cùng trước khi Mạc Chi Dương ra chiến trận khốc liệt, không biết có ngày trở về.Mạc Chi Dương hôn nhẹ lên trán Bạch Tử Lệ để nói lời tạm biệt rồi cùng đoàn quân chuẩn bị xuất phát, trong lòng nuổi tiếc vô cùng, vẫn quay đầu nhìn Bạch Tử Lệ. Trong khoảnh khắc Mạc Chi Dương dứt khoát quay đi thì nghe thấy tiếng Bạch Tử Lệ gọi lớn tên mình, hớt hả chạy đến,kèm theo một túi gì đó

- “PHU QUÂN!! ĐỢI EM VỚI!!”

- “Em…”

Mạc Chi Dương bị Bạch Tử Lệ làm cho bất ngờ vì mục đích Bạch Tử Lệ chạy đến không phải là đưa đồ hay là chạy theo để ôm lần nữa, mà Bạch Tử Lệ là muốn đi theo Mạc Chi Dương, muốn theo Mạc Chi Dương ra chiến trường. Mạc Chi Dương thấy vậy cũng liền mỉm cười, không thể chối từ được nữa, lần này, hai người sẽ đồng hành cùng với nhau, sống chết vẫn luôn có nhau. Mạc Chi Dương xuống ngựa, rồi đỡ lấy Bạch Tử Lệ lên, cầm hộ túi đồ luôn và bắt đầu xuất phát

- “Chúng ta đi thôi nhỉ?”

- “Dạ vâng ạ~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play