Mạc Chi Dương đạp cảnh cửa của phòng ngủ ra, nhanh tay khóa cửa rồi bế Bạch Tử Lệ, nhẹ nhàng đặt lên giường tránh để Bạch Tử Lệ đau. Bạch Tử Lệ đang vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, định hỏi Mạc Chi Dương thì đã bị Mạc Chi Dương cúi xuống, hôn lấy đôi môi căng mọng ấy. Bạch Tử Lệ hoảng hốt định đẩy Mạc Chi Dương ra nhưng hai tay của Bạch Tử Lệ đã bị Mạc Chi Dương giữ chặt ở hai bên rồi, căn bản là không thể thoát ra, chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn ấy của Mạc Chi Dương mà thôi. Chiếc lưỡi tinh ranh của Mạc Chi Dương từ từ luồn vào bên trong khoang miệng, nhẹ nhàng quấn lấy cái lưỡi đang rụt rè của Bạch Tử Lệ mà khuấy đảo xung quanh, hút hết **** *** ngọt bên trong.
Tiếng chóp chép vang vọng cả căn phòng hòa với tiếng rên rỉ bị chặn bởi nụ hôn khiến cho Bạch Tử Lệ nghe xong cũng phải đỏ mặt xấu hổ, vì lần đầu tiên Bạch Tử Lệ hôn sâu đến như vậy nên không biết điều chỉnh nhịp thở, rất nhanh đã hết hơi, người Bạch Tử Lệ ưỡn nhẹ lên mong Mạc Chi Dương có thể biết được mà mình sắp hết hơi, Mạc Chi Dương cũng nhận thấy được mà buông tha cho Bạch Tử Lệ, lúc dứt ra, giữa hai người còn có một sợi chỉ bạc óng ánh giữa ánh nắng ban ngày. Bạch Tử Lệ như được kéo từ địa ngục trở lên vì tưởng mình sắp chết rồi cơ, Bạch Tử Lệ liên tục thở dốc để có thể lấy lại không khí cho mình. Nhìn Bạch Tử Lệ chật vật như vậy, Mạc Chi Dương nghĩ khi nào phải luyện tập thêm cho Bạch Tử Lệ mới được, chứ mới hôn một tý đã hết hơi rồi
- “Ngài... Hah Ha...Ngài đang làm cái gì vậy? Ngạt chết em rồi”
- “Lệ Lệ à, em phải thở bằng mũi chứ. Đừng căng thẳng quá! Phải điều chỉnh hơi thở để tý nữa còn giữ được sức chứ em”
- “Nhưng mà đây là lần đầu tiên em làm như vậy mà. K-Khoan đã... Ngài... Ngài định...”_Bạch Tử Lệ bây giờ mới nhận ra ý định của Mạc Chi Dương
- “Lệ Lệ à, cho ta nhé? Ta hứa sẽ nhẹ nhàng với em mà...”_Mạc Chi Dương nhìn Bạch Tử Lệ với ánh mắt dịu dàng nói
Bạch Tử Lệ nhìn vào mắt của Mạc Chi Dương, ở bên trong đó nó chứa đựng tình cảm chân thành, ôn nhu đến tột cùng của Mạc Chi Dương và còn xen lẫn trong đó những sự kìm nén sau bao nhiêu ngày không được giải tỏa. Bạch Tử Lệ đã từng nghiên cứu qua về chuyện giường chiếu và biết được rằng nó rất đau, nữ đã đau nay nam còn đau hơn rất nhiều lần.
Và từ lúc thành thân tới giờ, hai người chưa từng tiến xa hơn một cái hôn, chuyện ân ái thì chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng Mạc Chi Dương vì thương Bạch Tử Lệ nên không dám làm chuyện này, chắn chắn rằng Mạc Chi Dương đã nhịn rất lâu rồi. Bây giờ hai người đã tiến vào trong giai đoạn yêu đương nên chuyện này là không thể tránh khỏi, nhìn xuống bên dưới của Mạc Chi Dương đã nổi phồng lên thành một túp lều nhỏ là biết Mạc Chi Dương đã kiềm chế tới cỡ nào rồi. Bạch Tử Lệ nghĩ đến đây thì đồng lòng mà gật nhẹ đầu, đưa tay lên áp vào má Mạc Chi Dương mỉm cười
- “Được, em nguyện trao tấm thân này cho ngài. Nhưng ngài nhẹ nhàng thôi nhé, đây là lần đầu của em...”
- “Được! Được, ta hứa. Ta sẽ không làm em quá đau đâu”
Mạc Chi Dương nghe thấy vậy, trong lòng như nở hoa, cười thật tươi rồi cúi xuống hôn lấy hôn để Bạch Tử Lệ như lời cảm ơn vậy, bây giờ Mạc Chi Dương cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương như vậy cũng vui mừng theo và chắc chắn với quyết định mình đưa ra là đúng đắn, chỉ cần Bạch Tử Lệ chịu đau một tý là được. Hai người nhìn nhau một lúc rồi lại cúi xuống hôn nhau, lưỡi của hai người liên tục quấn lấy nhau không rời, nước bọt chảy theo khóe miệng chảy ra bên ngoài nhưng điều đó không khiến hai người bận tâm mà vẫn tiếp tục trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy.
Bạch Tử Lệ đã học được cách điều chỉnh hơi thở nên hai người có thể trụ được lâu hơn lần trước rồi. Tay Mạc Chi Dương không rảnh rỗi mà từ từ cởi y phục của Bạch Tử Lệ ra, để lộ một thân hình hoàn hảo không tỳ vết. Làn da trắng trẻo, mịn màng, thân hình cân đối chuẩn từng thước kết hợp thêm đôi chân thon dài, chừng đó thôi đã đủ cho Mạc Chi Dương muốn giày vò người này suốt một đêm dài. Bạch Tử Lệ dần dần cũng đã gần hết hơi nên đập nhẹ vào vai Mạc Chi Dương như muốn báo hiệu rằng mình đã hết hơi. Khi được buông ra, Bạch Tử Lệ liên tục thở dốc để lấy hơi
- “Ưm...Hah Ha...”
- “Lệ Lệ...Lệ Lệ của ta...Em thật đẹp...Hah Ha... Em chỉ có thể là của ta mà thôi!”_Mạc Chi Dương hôn lấy hôn để lên mặt Bạch Tử Lệ
- “Ngài nói gì vậy chứ? Em mãi mãi là của ngài mà. Em sẽ không bao giờ rời xa ngài đâu”_Bạch Tử Lệ hôn nhẹ lên trán Mạc Chi Dương
Mạc Chi Dương bây giờ nghĩ rằng mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời, vừa có vợ đẹp vừa có nhan sắc lại còn rất yêu mình nữa chứ. Quá ư là sung sướng rồi! Mạc Chi Dương di chuyển xuống vùng cổ trắng ngần, thỏa mãn ngửi mùi hương cơ thể dịu nhẹ của Bạch Tử Lệ, nó có mùi như hương hoa tử đằng, một loài hoa biểu tượng của sự chung thủy, song sắt giống như một tình yêu vĩnh cửu vậy, càng ngửi càng nghiện.
Cắn nhẹ một cái lên cổ để coi như đánh dấu chủ quyền của mình, một dấu ấn màu đỏ chót hằn lên trên cái cổ trắng ngần ấy làm cho Mạc Chi Dương càng thêm hưng phấn mà cúi xuống cắn mút tạo thêm nhiều dấu hôn đỏ chót đến thâm tím trên da. Lần đầu tiên trải qua cảm giác này khiến cho Bạch Tử Lệ không khỏi rên rỉ
- “Ư Ưm...L-Lạ quá...Ngài đừng làm như vậy mà...Em đau...Hư Ức”
- “Hah...Thật đẹp...”
Mạc Chi Dương mãn nhãn khi nhìn tác phẩm mà mình đã tạo ra, đó là rất nhiều dấu hôn, vết cắn trên cổ Bạch Tử Lệ, đây được coi là đánh dấu chủ quyền của Mạc Chi Dương đối với Bạch Tử Lệ và để cho mọi người nhìn vào và nhận biết được Bạch Tử Lệ là người của Mạc Chi Dương đây, cấm ai được đụng vào...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT