Một giọng nói vang lên từ trong góc phòng khiến tim của hai người khựng lại một lúc, cảm giác hồi hộp kèm theo sợ hãi bắt đầu hiện rõ ra. Kỳ Lâm quay đầu lại nhìn chỗ phát ra tiếng nói ấy, Bạch Tử Lệ cũng mở chăn ra để có thể nhìn kĩ người đó hơn và một điều quan trọng nữa là giọng nói người này rất quen, như là hai người đã nghe ở đâu đó rồi.

Vì đang ở trong tối nên hai người không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ mà thôi, đèn bỗng dưng được thắp sáng lên, người trước mắt khiến Kỳ Lâm và Bạch Tử Lệ đều hoảng sợ khi thấy người đó. Không ai khác chính là nhị hoàng tử - Mạc Chi Dương của chúng ta, đứng bên cạnh là Thất Vĩnh ở đó, Mạc Chi Dương đang đen mặt nhìn chằm chằm vào hai con người dám lén lút trốn đi chơi lễ hội mà không hề báo trước một tiếng. Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương ngồi ở đó mà sợ hãi lén lén định chui lại vào chăn thì bị ngăn lại

- “Hai ngươi đi đâu mà sao trông vui thể nhỉ?”

- “Ta…Bọn ta…”_Kỳ Lâm ấp úng không nói nên lời

- “Hoàng tử phi? Hai người đã đi đâu vậy? Sao không rủ ta đi với”_Mạc Chi Dương nhìn Bạch Tử Lệ rồi cười một cách “thân thiện” vô cùng

- “Ta… Bọn ta đi…”_Bạch Tử lệ cũng ứ nghẹn trong họng chẳng nói được gì

- “Hai người được lắm, tưởng ta không biết sao? Giỏi cho hai ngươi, một hoàng tử phi đi với con trai tướng quân lén lút hẹn nhau đi chơi… Cũng gan quá nhỉ?”

- “Thì… Thì ta chỉ đưa Tử Lệ đi giải tỏa căng thẳng thôi mà… Ta không làm gì cậu ấy cả…”

- “Đúng vậy! Đúng vậy, bọn ta chỉ đi chơi thôi. Nhị hoàng tử bớt giận… Nếu… Nếu có lần sau thì bọn ta sẽ rủ ngài đi cùng…”

- “Rủ đi cùng ư? Hai người…”

…Nửa đêm …

Ở trong một căn phòng ngủ sang trọng, được trang trí rất đẹp, có những ngọn đèn le lói giữa cung điện uy nga, tráng lệ, có hai người đang bị phạt quỳ ở dưới đất, hai tay giơ cao lên trên trời, mặt cúi gằm xuống liên tục xin lỗi người đang ngồi chễm trệ đọc sách ở trước mặt. Và đó là ai thì cũng biết rồi, hai người đang quỳ là Kỳ Lâm và Bạch Tử Lệ còn người đang ung dung đọc sách là Mạc Chi Dương.

Mạc Chi Dương phạt họ quỳ vì tội dám lén lút đưa nhau đi chơi giữa đêm hôm, ít nhất cũng phải xin phép Mạc Chi Dương để Mạc Chi Dương nắm bắt được tình hình rồi xem xét cho đi, đâu phải khó xin đâu mà lại giấu Mạc Chi Dương đi chơi đêm như vậy. Một người là con trai tướng quân, một người là hoàng tử phi, nhỡ ai biết được rồi bắt cóc thì như thế nào? Làm sao biết để ứng phó kịp thời? May có Thất Vĩnh đi báo tin cho Mạc Chi Dương nên Mạc Chi Dương đã âm thầm phái người đi theo để bảo vệ Bạch Tử Lệ rồi

- “Hai người… đã biết lỗi của mình chưa? Nhất là hoàng tử phi!”

- “Ta… Ta biết lỗi rồi! Mong hoàng tử tha lỗi cho ta… Ta xin lỗi, lần sau ta sẽ không đi chơi đêm nữa…”

- “Rồi sao nữa?

- “Ta…Ta không đi nếu như không có sự cho phép của nhị hoàng tử. Lần sau đi đâu ta sẽ xin phép ngài…”

- “Tốt! Còn ngươi thì mau cút xéo về nhà. Đừng có mà rủ đi linh tinh nữa, ngươi có tin ngươi rủ hoàng tử phi lần nữa là ta chặt chân ngươi không?”_Mạc Chi Dương gằn giọng nói với Kỳ Lâm

- “Ta tin ta tin…”_Kỳ Lâm cũng biết lỗi của mình nên không nháo nữa

- “Giờ thì một người lên giường đi ngủ cho ta! Một người thì đi về! NHANH LÊN!!”

Cả hai người sau khi nghe xong thì sợ hãi lập tức làm ngay, Kỳ Lâm chạy từ cửa sổ chạy ra ngoài còn Bạch Tử lệ chạy vào trong chăn rồi nằm im, không dám nhúc nhích. Nhưng khổ nỗi, Mạc Chi Dương vẫn còn ở trong phòng khiến cho Bạch Tử Lệ không ngủ được, Mạc Chi Dương vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Lệ không rời mắt, Bạch Tử Lệ sau chuyến đi chơi về cũng khá mệt rồi nên chỉ nằm một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay. Mạc Chi Dương từ từ tiến lại gần Bạch Tử Lệ, lúc nãy nhìn ở khóe mắt Bạch Tử Lệ có hơi ửng đỏ nhưng không chắc, Mạc Chi Dương đến gần để nhìn lại, khóe mắt có ửng đỏ thật. Nhưng sao đi chơi mắt lại ửng đỏ như vậy? Xúc động nên khóc sao? Hay là có chuyện gì khác nữa?

- “Thất Vĩnh! Dạo này hoàng tử phi học tập ra sao rồi?”

- “Dạ thưa chủ nhân, hoàng tử phi học rất nhanh. Bình thường người khác học nghi lễ và tính toán sổ sách thành thạo thì ít nhất cũng phải 4-5 tháng, vậy mà hoàng tử phi chỉ mất 2 tuần để làm tất cả”

- “Sao có thể chứ? Ngươi có nói dối không vậy?”_Mạc Chi Dương nhíu mày lại vì không tin

- “Thất Vĩnh không bao giờ nói dối chủ nhân. Hai tuần để học xong tất cả thì hoàng tử phi đã học tập ngày đêm, bất kể thời gian nào rảnh là luyện tập rồi đọc sách để lấy kiến thức, tính toán là tự hoàng tử phi tính hết ạ”

- “Được rồi. Ngươi lui đi”

- “Vâng thưa chủ nhân”

Sau khi Thất Vĩnh rời đi, Mạc Chi Dương ngồi bên cạnh Bạch Tử Lệ, nhẹ nhàng vuốt tóc mái đang che phủ khuôn mặt xinh đẹp ấy đi. Không thể tin người này có thể học tất cả trong vòng 2 tuần liên tiếp như vậy,có vẻ như Bạch Tử Lệ đang rất nỗ lực để trở thành một hoàng tử phi đích thực, để xứng đôi vừa lứa với Mạc Chi Dương, vậy chuyến đi chơi này coi như cho Bạch Tử Lệ giải tỏa căng thẳng đi. Mạc Chi Dương nhìn Bạch Tử Lệ cứ ngồi lặng lẽ nhìn Bạch Tử Lệ như vậy khoảng một thời gian khá lâu. Cũng không biết suy nghĩ cái gì mà có thể ngồi lâu đến như vậy, chuyện này Minh Hạ cũng biết được và nó khiến Minh Hạ rất tức giận, lập tức đi tìm ai đó để nói chuyện…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play