Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng của Tư Tiểu Lạc, cô ta bắt đầu cảm thấy khó thở.
Lý Thịnh nhìn cô ta cười cười, hai mắt lạnh lẽo như con dao găm, kèm theo đó là câu nói đầy ghê rợn: “Lóc da… xẻ thịt? Tôi nên làm gì với cô nhỉ?”
Nói xong, ông ta thật sự lấy ra một con dao như thể chứng minh cho những lời mình thốt ra không phải là đùa. Nỗi phẫn uất chiếm đầy tâm trí, để rồi, lưỡi dao chầm chậm đưa tới khuôn mặt xinh đẹp của Tư Tiểu Lạc, miết miết.
Con người một khi điên lên thì không chuyện gì là không dám làm, Tư Tiểu Lạc run rẩy, bất an, hốc mắt đỏ hoe. Cô ta quỳ sụp xuống với dáng vẻ hết sức khổ sở vì bị trói chặt tay chân.
“Lý Thịnh… Đừng làm vậy… Tôi xin ông, tha cho tôi đi mà! Cầu xin ông…”
Trước sự van nài đầy thành tâm của Tư Tiểu Lạc, Lý Thịnh chẳng mảy may rung động. Ông ta hưởng thụ chút cảm giác được đối phương khóc lóc xin xỏ hết lời, nhưng trong lòng thì nghĩ, Tư Tiểu Lạc chưa từng suy nghĩ cho mình. Vì vậy, ông ta càng không cần để tâm đến.
“Vô ích thôi! Trời đã định là hôm nay cô phải bị hủy hoại tại đây!”
Lý Thịnh cười ha hả, mặc kệ Tư Tiểu Lạc đang hoảng loạn trong nước mắt mà đưa dao về phía cô ta.
“Không… Không được!”
Tư Tiểu Lạc hoang mang hét lên, sao cô ta có thể chấp nhận mình bị hủy hoại nhan sắc?
Khi Lý Thịnh vừa hành động thì cô ta bất ngờ nhảy về phía trước bất chấp việc bị trói, Lý Thịnh kéo lại cô ta liền đẩy ông ta ra.
Dưới ánh đèn nhập nhoạng của buổi đêm, xung quanh không một bóng người qua lại, một người đàn ông và một người phụ nữ xảy ra tranh chấp. Trong khi phía bên phái mạnh đang mạnh mẽ tấn công thì phía bên phái yếu lại cật lực chạy trốn.
Nhưng suy cho cùng, Tư Tiểu Lạc là phận yếu thế, trong lúc giằng co chống lại lưỡi dao tử thần thì không may bị Lý Thịnh đẩy ngã. Cả người cứ thế chới với đổ về cây cột sắt giữa nhà, gò má phải quệt qua đầu nhọn lộ ra ngoài bê tông, đầu cũng đập vào đó, Tư Tiểu Lạc phút chốc cảm nhận một cơn đau đớn xé lòng.
“A!”
Chỉ kịp gào lên một tiếng đầy thảm thiết, Tư Tiểu Lạc ngã nhoài vài vòng xuống sàn. Máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương khiến cô ta không ngừng rên rỉ rồi ngất lịm.
Đến lúc hoàn hồn thì Lý Thịnh đã thấy Tư Tiểu Lạc nằm đơ trên sàn, trên mặt toàn là máu. Dẫu cho trong lòng ông ta có ý định hủy hoại Tư Tiểu Lạc, song khi thực sự thấy cô ta như vậy, ông ta không kiềm được mà rùng mình.
Thất thần tiến lên vài bước, hai mắt đỏ ngầu dán lên Tư Tiểu Lạc, những ý nghĩ độc ác, xấu xa liên tục mọc mầm trong tư tưởng của Lý Thịnh. Lúc này, ông ta có nên diệt trừ Tư Tiểu Lạc hay không?
Cho dù ông ta có bị bắt vì hành vi giết Tư Mẫn Văn thì cùng lắm ông ta cũng chỉ mới dừng lại ở giai đoạn phạm tội chưa đạt, đi tù từ vài năm đến vài chục năm. Còn nếu để Tư Tiểu Lạc sống sót, sau đó chạy đi tố cáo thì tội trạng của ông ta chắc chắn nặng hơn.
Siết con dao trong tay, nghĩ thế nhưng Lý Thịnh vẫn không ra tay được. Tuy ông ta căm hận Tư Tiểu Lạc nhiều điều, cũng muốn trả thù cô ta, song ông ta vẫn còn mong muốn được pháp luật khoan hồng.
Lý Thịnh suy sụp ngồi xuống, bộ dạng thất thểu và đau buồn. Cuộc đời này của ông ta coi như chấm hết.
Những kí ức từ khi còn trẻ đến khi trưởng thành rồi dần già đi lần lượt hiện lên trong đầu. Lý Thịnh tự hỏi mình vô số câu hỏi.
Tại sao ông ta thua kém người anh ruột thịt Lý Tình?
Vì thời trẻ ông ta sa đọa trong những trò chơi vô bổ mà không chịu cố gắng, nỗ lực…
Tại sao ngay cả một bề dưới trong nhà cũng có thể dễ dàng khinh thường ông ta?
Bởi vì ông ta thật sự đáng khinh.
Tất cả sự thất bại ngày hôm nay đều bắt nguồn từ chính bản thân ông ta chứ không phải ai khác!
Lý Thịnh cúi gằm mặt, cán cân thiện - ác liên tục lung lay.
Lúc này, Lý Thịnh đã suy nghĩ đến chuyện đi đầu thú, nhưng ông ta sợ lắm. Sợ cảnh tối tăm trong ngục tù, sợ quãng đời còn lại sẽ phải chôn vùi trong đó… Lý Thịnh sợ cả sự trả thù của Lý Tài Đô!
15 phút ngắn ngủi trôi qua, Lý Thịnh liếc nhìn Tư Tiểu Lạc, chậm rãi lấy điện thoại của cô ta rồi gọi cứu thương.
Ngay trong đêm, ông ta đã lẳng lặng bỏ đi mà không bao giờ dám quay trở về. Cuối cùng, Lý Thịnh vẫn lựa chọn trốn tránh tội lỗi!
…
Mọi chuyện dường như nằm trong tầm kiểm soát của Lý Tài Đô. Sau khi nghe Quan Triết báo cáo tình hình, anh thầm giễu cợt trong lòng.
Quay ra nhìn ông cụ, nói: “Ông thấy rồi chứ? Ông hiểu rõ vì sao lúc đầu cháu không muốn ông giúp chú ấy chưa? Bởi vì Lý Thịnh thật sự không hiểu hai chữ quay đầu là gì!”
Ông cụ ngoảnh nhìn trời sao qua ô cửa sổ, lòng dạ não nề vô cùng. Có điều, ông hiểu rất rõ đạo lý tự làm tự chịu.
Thở dài lên tiếng: “Tự tạo nghiệp thì phải tự gánh lấy nghiệp… Nhưng Tài Đô à, ông vẫn mong cháu nhẹ tay với nó!”
“Cháu xin lỗi, đến lúc này cháu đã không thể nhẹ tay với chú ấy nữa!”
Giọng Lý Tài Đô đầy vẻ cương quyết, lạnh lùng đưa ra quan điểm của mình: “Lý Thịnh hết lần này đến lần khác có ý sát hại người cháu yêu, chuyện này không phải đơn giản. Người thâm hiểm như ông ta không thể nhởn nhơ ngoài xã hội được. Nếu không trừng phạt Lý Thịnh thì sao cháu có mặt mũi đối diện với Mẫn Văn? Cũng bởi vì cháu mà cô ấy mới bị như vậy, cháu… rất đau lòng…”
Người đàn ông có chút buồn bã nhưng trong giọng nói vẫn duy trì vẻ quyết tâm.
“Cháu sẽ thả Lý Thịnh một thời gian, khi ấy, nếu ông ta vẫn không chịu đầu thú thì cháu bắt buộc phải hành động! Ông à, cháu là Thống đốc! Vụ án này đáng lẽ ra không nên kéo dài như thế!”
“Được, ta biết rồi…”
Sau khi đưa ông cụ về phòng nghỉ ngơi, Lý Tài Đô liền phân phó việc cho Quan Triết. Anh muốn đánh một ván cờ có sự chuẩn bị đầy đủ để khi đến thời điểm thích hợp thì tung ra con cờ mạnh nhất, chính xác nhất và sau đó là giành chiến thắng về tay.
Hơn 12 giờ khuya, anh chợt nhận được điện thoại của Giang Thệ Huy, thông báo rằng đã hủy hợp tác với Tập đoàn Tư thị thành công.
“Cậu biết không? Tư Vô Linh đúng là bám dai như đỉa, năn nỉ ỉ ôi, cái gì cũng nói. Tôi còn tưởng hắn sẽ tiếp tục như vậy đến vài ngày sau, vậy mà vừa rồi lại đột nhiên gọi cho tôi, vẻ như có chuyện gì đó khiến hắn thay đổi quyết định…”
“Tư Tiểu Lạc nhập viện, có lẽ hắn cần một số tiền lớn để giúp cô ta làm phẫu thuật.”
“Nhập viện? Sao cậu lại biết?”
Lý Tài Đô gập cuốn tài liệu trong tay lại: “Người khiến cô ta nhập viện là Lý Thịnh.”
Anh tóm gọn lại chuyện Lý Thịnh bốc đồng tìm Tư Tiểu Lạc xả nỗi hận thù cho người ở đầu dây kia nghe, đổi lại một tiếng sửng sốt: “Ô, ông chú này của nhà cậu có máu liều đấy! Không, phải nói là nhà họ Lý toàn là người có máu liều!”
“Không nói nữa, giải quyết xong là tốt rồi. Bao giờ cậu định quay lại nước S?”
“Tạm thời tôi chưa có ý định quay trở lại đó, Hàn Ái nói cô ấy rất thích nơi này.”
“Cậu càng ngày càng chiều chuộng cô ấy.”
“Như nhau cả thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT