Thực ra từ trước, Giang Thệ Huy đã biết về mối quan hệ của Lý Tài Đô với Tư Mẫn Văn. Đối với anh ta mà nói thì quả thật có chút bất ngờ, nhưng anh ta cũng rất vui.
Người bạn chí cốt của anh ta đã tìm được chân ái, còn anh ta thì đến bao giờ?
Giang Thệ Huy chợt nghĩ rồi soạn ra hai tấm thiệp mời. Đợi đến tối khi Lý Tài Đô về thì liền đưa cho hai người.
"Đây là cái gì?"
"Thiệp mời tham gia tiệc mừng dự án của tôi, với vai trò là khách mời."
Nghe vậy, Lý Tài Đô nhíu mày từ chối: "Tôi không tham gia."
"Cậu yên tâm, sẽ không ảnh hưởng hay gây bê bối gì đến cậu." Giang Thệ Huy khẽ cười, "Vả lại, đây là dự án đầu tiên trong nước của tôi, cậu không thể bớt chút thời gian ủng hộ à? Coi như là nể mặt cũng được."
Lý Tài Đô biết lý do chính mà Giang Thệ Huy quay về là vì công việc, nhưng anh cũng không hỏi kĩ. Lời cự tuyệt nằm ngay đầu môi, nhưng hắn cứ năn nỉ mãi anh đành phiền hà gật đầu.
Anh nhẹ hỏi Tư Mẫn Văn: "Em muốn đi không?"
"Dạ, có."
Bữa tiệc diễn ra vào tối ngày hôm sau tại một khách sạn sang trọng. Những bữa tiệc như vậy luôn là địa điểm để giới kinh doanh, thương nhân và các ông trùm lớn nhỏ kiếm mối, kiếm lời.
Do thân phận đặc thù, Lý Tài Đô được người của Giang Thệ Huy bảo vệ kín đáo đi vào khách sạn. Vệ sĩ của anh cũng theo sát, chú ý nhất cử nhất động xung quanh.
Bởi vì lần đầu được tham gia tiệc ở hiện đại nên Tư Mẫn Văn không khỏi thấp thỏm. Vừa bước vào cô không quên đưa mắt nhìn, quả là khách sạn sang trọng bậc nhất, cách bài trí thể hiện được tầm nhìn và sự giàu có của chủ khách sạn, bốn phía lấp lánh ánh sáng, còn có cả bảo vệ đứng gác.
Cô vẫn luôn theo sát bước chân anh, hôm nay, cô mặc váy dài màu xanh ngọc bích, màu xanh rất nhẹ, phơn phớt toát ra cảm giác thanh thuần. Trông cô thật quý phái trong bộ váy dài, phía dưới được thiết kế bồng bềnh bằng vải voan như nàng công chúa, phía trên vẫn giữ nguyên phong cách kín đáo mà cô yêu thích, tuân thủ quy tắc không hở ngực, hở lưng, hở cánh tay. Điểm đặc biệt trên bộ váy có lẽ là phần nơ được thắt sau eo, tạo cảm giác vừa nhỏ gọn vừa xinh xắn, nhìn vào thấy đẹp chứ không hề bị tù hay gò bó.
Mái tóc đen huyền được bới lỏng, khéo léo phô ra cần cổ thon dài. Mọi ngày, cô thường mặc những bộ đồ rộng, quàng khăn nên khó phát hiện được.
Càng nhìn, Lý Tài Đô càng có cảm giác những thiết kế này sinh ra là dành cho bạn gái mình. Lý Tài Đô không nhịn được muốn chăm chút cô hơn...
Anh kéo nhẹ cô rồi ghé tai nói: "Lần sau em nên chăm chỉ mặc thế này hơn."
"Mặc như này chỉ để đi những sự kiện quan trọng thôi, còn bình thường thì cứ giản dị là tốt nhất!"
"Nhưng anh lại thích Mẫn Văn của anh mặc như thế này!"
Tư Mẫn Văn liếc xéo anh, đúng lúc cửa thang máy gần đóng, một bóng dáng giống Tư Tiểu Lạc bước qua khiến cô giật mình. Cô còn muốn nhìn thì không may cửa đã đóng lại, cô đành tiếc nuối thu hồi tầm mắt.
Tuy không cùng mẹ thế nhưng dẫu gì cũng cùng chảy chung dòng máu của cha. Ở thế giới này lại có một người không chỉ giống về ngoại hình mà còn giống về tên tuổi... Tư Mẫn Văn không thể không nghi ngờ: Tư Tiểu Lạc cũng xuyên đến đây!
Nhưng lúc gặp ở nhà hàng của An Mẫn Mẫn, cô ta chẳng có vẻ gì là quen biết cô cả. Dáng vẻ, ánh mắt, giọng điệu hệt như người dưng nước lã. Sự tồn tại của một người giống Tư Tiểu Lạc đến chín, mười phần làm cô rất băn khoăn, đau đầu, song cũng chẳng biết làm sao. Chủ động đi tìm cô ta sao? Đây hoàn toàn không phải cách hay.
Lúc cô miên man nghĩ ngợi thì thang máy mở, Lý Tài Đô cẩn thận nắm tay cô bước ra ngoài. Vì nhiều yếu tố nên bọn họ không tiện xuất hiện công khai, do đó, Giang Thệ Huy đã sắp xếp một sảnh riêng tư từ trước, nơi đó cũng rất tiện cho bọn họ quan sát động tĩnh phía dưới.
Lý Tài Đô kéo ghế cho cô ngồi, mấy vệ sĩ đi theo phải trố mắt ra, Thống đốc không khỏi cưng chiều người phụ nữ này quá đi mất! Có Tư Mẫn Văn bên cạnh, anh cũng thu bớt ba phần lạnh lùng vốn có, thái độ cũng dễ chịu hơn.
Mấy tên vệ sĩ nọ nhìn nhau, lén đưa mắt nhìn Tư Mẫn Văn. Nhan sắc, khí chất, thậm chí từng động tác, cử chỉ của cô đều rất nho nhã, cẩn thận, khiêm nhường. Bọn họ không biết phải mô tả sao, nhưng đại loại là... trông cô rất có tư chất của một tiểu thư quyền quý!
Tư Mẫn Văn mà biết bọn họ nghĩ vậy thì có lẽ sẽ bật cười, bản thân cô vốn dĩ chính là thiên kim đích nữ rồi mà, chẳng có gì gọi là giống hay không giống. Đó là những thứ toát ra từ trong xương cốt không phải cứ bắt chước là có được, nếu cố tình, không may còn có thể biến thành trò cười.
Phóng mắt nhìn khung cảnh người người bên dưới, ai nấy cũng đều rạng rỡ, xúng xính, tay cầm rượu vang, rồi lại nghĩ đến Tư Tiểu Lạc, cô chợt nhớ đến quốc yến năm nào...
Khi ấy, hai người vẫn còn khá nhỏ, nhưng từ lúc tấm bé, Tư Tiểu Lạc đã bộc lộ bản tính tâm cơ, hiếu thắng của mình. Quốc yến ngày hôm ấy, cô ta đã cố ý ăn mặc, trang điểm lộng lẫy hơn Tư Mẫn Văn, cố ý lấn át cô dẫn đến vài vị đại thần đã nhầm cô ta mới chính là đích nữ của phủ Thừa tướng. Tình cảnh lúc ấy vô cùng xấu hổ, cha rất tức giận, sau khi trở về lập tức phạt Tư Tiểu Lạc chép kinh thư, đến khi nào cha nguôi giận mới thôi.
Cha làm như vậy là vẫn nương tay với Tư Tiểu Lạc, bằng không, cô ta sẽ phải xử phạt nặng hơn!
"Mẫn Văn!"
Chất giọng đàn ông lanh lảnh vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của Tư Mẫn Văn. Cô chậm rãi rũ mắt, che giấu cảm xúc sau đó mới ngẩng đầu lên.
Thì ra là Giang Thệ Huy, anh ta vừa đến đã liên miệng kêu cô là em gái khiến Lý Tài Đô rất không hài lòng.
"Tôi cứ gọi em ấy là em gái đấy, cậu làm gì được tôi? Hay là cậu thích tôi gọi em ấy là bạn..."
"Cậu có im được không?" Lý Tài Đô quắc mắt lườm, đôi mắt sắc bén làm Giang Thệ Huy cũng phải bùi ngùi thu lại trò đùa nghịch ngợm của mình, rón rén lại gần Tư Mẫn Văn.
"Hôm nay em xinh quá! Xinh nhất buổi tiệc này luôn!"
Tư Mẫn Văn che môi cười rúc rích, "Cảm ơn anh."
Miệng Giang Thệ Huy ngọt như mía lùi, bảo sao bên cạnh có nhiều đào hoa xua mãi không hết.
Lý Tài Đô cau mày nhìn hắn: "Bữa tiệc còn chưa bắt đầu à?"
"Bình tĩnh, sắp bắt đầu rồi."
Sực nhớ ra điều gì, ánh mắt Giang Thệ Huy trở nên thích thú: "Mẫn Văn, em gái của đối tác công ty tôi, hợp tác dự án lần này cũng mặc chiếc váy y hệt em đấy! À, hôm nay cô ta cũng có tham gia, tôi vừa gặp xong..."
Nói rồi, Giang Thệ Huy chỉ xuống phía dưới: "Cô ta ở ngay kia kìa, người mặc chiếc váy màu xanh!"
Là phụ nữ con gái, Tư Mẫn Văn đương nhiên tò mò về người đụng hàng với mình. Còn Lý Tài Đô thì hoàn toàn không quan tâm, anh chẳng chú ý người phụ nữ nào ngoài Tư Mẫn Văn.
Thấy thế, Giang Thệ Huy liền hắng giọng một cái: "Cậu nhìn đi, có làm sao đâu! Nhìn xem cô ta so với bạn gái của cậu... hơn kém bao nhiêu phần!"
Lý Tài Đô nghiêm nghị nói: "Tại sao tôi phải tốn hai giây cuộc đời để nhìn những thứ đó, trong khi tôi đã xác định rằng cô ta chắc chắn không xinh đẹp bằng Mẫn Văn!"
Những người có mặt tại hiện trường phải kinh ngạc vì trình độ "thả bả" ngon ngọt của vị Thống đốc, bao gồm cả Tư Mẫn Văn. Có điều, cô biết đây là những gì mà anh nghĩ chứ chẳng phải anh ra vẻ bá đạo gì cả, chỉ là do khí thế lạnh lùng, xa cách trên người anh nên mới khiến mọi người cảm thấy mới lạ.
"Được rồi, nhìn thử đi! Anh sợ em ghen à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT