Chưa bao giờ Lý Tài Đô buông thả bản thân uống say như vậy, trên bàn tiệc, Lý Thịnh liên tục châm biếm, mỉa mai hết người này đến người khác trong gia đình, thậm chí ngay cả một đứa trẻ như Lý Vân Phúc cũng không tha. Ông ta dùng lời nói tổn thương cậu bé, Lý Tài Đô bảo người làm trong nhà đưa cậu đi trước.

Ánh mắt anh ghim chặt vào Lý Thịnh, bên trong cuồn cuộn bão tố, không chỉ là tức giận và phẫn nộ thôi không. Vợ chồng bà Phương Lan, ông Lý Tình vừa đau lòng vừa uất ức, thế nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn vì hòa khí gia đình.

Sau khi bữa cơm kết thúc, mọi người lần lượt tản ra. Lý Tài Đô đã say, sắc mặt phiếm hồng nhưng đầy vẻ cô độc.

Lý Thịnh thì như con ma men, uống đến say mèm, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh nôn.

Lý Tài Đô nhếch khóe môi, chầm chậm theo sau. Đứng trước bồn rửa tay, anh thong thả để làn nước lạnh lẽo thức tỉnh mình. Anh đã rất kiềm chế rồi, nhưng ông cậu này lại cố tình chọc đến nỗi đau của gia đình anh, mà không chỉ là một lần.

Qua một lát, Lý Thịnh ôm bụng bước ra, thấy Lý Tài Đô liền cười khúc khích điên rồ. Có điều ông ta chưa kịp cười xong, anh đã quay phắt người lại, bàn tay nắm chặt thành đấm, cú đấm phá gió rơi thẳng vào mặt ông ta.

"Bốp!"

Cú đấm đẹp đẽ một cách hoàn hảo!

Lý Tài Đô chẳng nói chẳng rằng, chỉ dùng hành động cho ông ta cảm nhận cơn thịnh nộ của mình. Từng cú đấm rơi xuống đều trút giận cho chính anh cùng gia đình.

Mất con... nỗi đau này lớn đến nhường nào mà Lý Thịnh có thể vô tư khơi ra mà không ngượng miệng?

Tròng mắt Lý Tài Đô ánh lên màu đỏ ngầu, răng lợi nghiến vào nhau, tức giận căm hờn, trên vầng trán sáng sủa hiện lên những đường gân dữ tợn. Lý Thịnh quờ quạng, kêu la, uy hiếp, nhưng không khiến cho cơn tức của anh nguôi được.

"Mày... A! Dừng tay!"

Lý Thịnh bị đánh cho toét một bên mắt, không mở nổi, còn một bên mờ mờ thấy được gương mặt của Lý Tài Đô. Ông ta run rẩy kêu cứu, đánh trả không được đành chỉ có thể co người tự vệ.

"Mày là Thống đốc! Mày không thể đánh người!"

Cuối cùng, Lý Thịnh gắng gượng hét lên một tiếng, thành công làm Lý Tài Đô dừng tay. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã nắm đầu ông ta giật ngược, sau đó vả vào cái mồm hỗn láo của ông ta.

Lý Thịnh điếng người, gần như đau đến mất hết nhận thức. Hai tai ông ta vang lên tiếng ong ong, mơ hồ nghe Lý Tài Đô nói: "Tôi có hàng nghìn cách khiến ông ngậm miệng, cũng có hàng nghìn cách khiến ông cả đời này không mở mồm ra nói chuyện được. Ông có muốn thử không?"

Cơ thể Lý Thịnh run bần bật theo bản năng, từ sâu thẳm trong nội tâm dấy lên sự sợ hãi đến từ linh hồn, ông ta nín lặng không thốt nên lời. Trực giác mách bảo ông ta rằng Lý Tài Đô dám làm như vậy. Lý Tài Đô nói được làm được!

Lý Thịnh bất lực nằm bò dưới sàn, bị đánh không ra hình người, quần áo xộc xệch, vết thương khắp người.

Bấy giờ, Lý Tài Đô lắc lắc đầu mấy cái, miễn cưỡng tỉnh táo lại, buông tha cho Lý Thịnh. Anh đứng dậy, bình thản rửa tay sạch sẽ.

Trước khi đi, anh ngang tàng để lại một ánh mắt cho Lý Thịnh tự suy ngẫm, đầu mày cuối mắt ẩn chứa khí phách nghênh ngang, chẳng sợ bất cứ người nào.

Lý Tài Đô rời khỏi nhà vệ sinh, đầu óc quay cuồng, bị rượu quấy nhiễu. Anh hạn chế uống rượu đã khá lâu, đặc biệt là rượu trắng, nay uống vào lại có chút miệng đắng lưỡi ran, máu huyết nóng rực, sôi trào.

Anh đến một góc khuất trong nhà, nơi có bụi chuối tây xanh rờn. Nơi này, anh hay chơi cùng anh trai hồi bé.

Lý Tài Đô mơ màng chợp mắt, không biết đã rơi vào miền kí ức nào...

Bên phía Tư Mẫn Văn, từ hôm qua nghe anh dặn vậy cho nên từ sáng sớm, dù đã tỉnh nhưng cô vẫn không thèm ló mặt ra bên ngoài. Cô hiếu kỳ anh đi đâu, làm gì, nhưng không mặt dày đến nỗi hỏi han, quan tâm.

Cô ngồi trong phòng đọc sách hàng mấy tiếng, quên trời đất, quên thời gian. Đến khi chuông điện thoại đột nhiên reo lên, cô mới giật mình bỏ quyển sách xuống.

Tư Mẫn Văn thừ người giây lát rồi lập tức bắt lấy điện thoại, thấy người gọi là Lý Vân Phúc, cô không do dự nghe máy.

"Cô nghe đây con..."

"Cô Mẫn Văn, bây giờ cô có thể đến cạnh con không?"

Nhận thấy điều bất ổn trong giọng nói của Lý Vân Phúc, cô vội vàng cau mày, mở lời: "Con đang ở đâu?"

"Con đang ở Tứ hợp viện nhà họ Lý, cô Mẫn Văn, cô sẽ đến chứ?"

Tư Mẫn Văn nghe được sự mong chờ trong đó, nhưng giờ đây cô lại lưỡng lự, cô không chắc mình nên đến đó hay không. Hơn nữa, cô lại không biết căn Tứ hợp viện ấy thế nào.

Suy nghĩ nhanh chóng, Tư Mẫn Văn đáp: "Được, cô sẽ đến!"

Dứt lời, Tư Mẫn Văn cũng không kịp sửa soạn gì, lanh lẹ đi giày, khoác áo ra ngoài. Cô ra bãi đỗ xe trong Biệt phủ Thống đốc tìm tài xế, anh tài xế quen mặt cô, mỉm cười chào thân thiện.

Tư Mẫn Văn hỏi anh ta: "Anh có biết Tứ hợp viện nhà họ Lý ở đâu không?"

Tài xế thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu: "À tôi biết, tôi đã từng đến đó."

"Vậy anh có thể chở tôi qua không? Vân Phúc tìm tôi, không biết có chuyện gì nữa."

Thấy là chuyện của Lý Vân Phúc, anh ta cũng hơi nôn nóng, nhưng vẫn không dám tùy tiện để cô lên xe.

Tư Mẫn Văn sốt sắng mở điện thoại lên cho anh ta xem cuộc gọi vừa nhận: "Cậu bé thực sự đã gọi cho tôi, bảo tôi qua đó. Anh hãy chở tôi đi được không?"

Anh ta ngẫm nghĩ, thường ngày anh ta là người phụ trách đưa thiếu gia đi học, cũng tận mắt chứng kiến cậu rất dính cô. Do đó, anh ta đắn đo không hề lâu, tức thì mở cửa bảo cô lên xe.

Xe chạy vùn vụt trên đường lớn, cảnh quan trôi lướt qua, Tư Mẫn Văn sốt ruột nhìn giờ, khẽ cắn môi.

Nếu có máy dịch chuyển thì cô sẽ dùng nó để đến bên cạnh Lý Vân Phúc ngay lập tức.

Cô bất giác nghĩ đến Lý Tài Đô, không biết hai cha con họ nay làm gì, mà cậu bé lại gọi điện bảo cô đến chứ không phải anh.

Lẽ nào có chuyện gì cấp bách cần đến cô sao?

Xe dừng lại trước cổng Tứ hợp viện, tài xế không có quyền lái xe vào trong, chỉ đưa được cô đến đây thôi.

Tư Mẫn Văn thật lòng cảm ơn anh ta, cô xuống xe, thấy cánh cổng đang mở, cô liền nhấc chân bước vào.

Bất thình lình một cánh tay đưa ra ngăn cô lại, quản gia Lý quan sát cô từ trên xuống dưới.

"Cô gái, cô là ai?"

Tư Mẫn Văn đáp: "Tôi là bảo mẫu của Vân Phúc, cậu bé gọi tôi đến."

Quản gia Lý trầm ngâm, ông ta gật đầu, nhường đường cho cô. Tư Mẫn Văn hỏi ông ta: "Ông biết Vân Phúc ở đâu không?"

"Đi theo tôi."

Quản gia Lý không hề gây khó khăn cho cô, đòi cô chứng minh thân phận. Thực ra lúc nãy ông ta đã thấy Lý Vân Phúc nói chuyện với Lý Long, nghe cậu nói muốn ai đó đến, thế nên ông ta liền chờ sẵn ở bên ngoài.

Quả nhiên đợi một lúc thì người đã tới, hơn nữa còn là một cô gái giản dị với diện mạo xinh xắn, ưa nhìn.

"Thiếu gia đang ở đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play