So với Lý Vân Phúc thì biểu hiện của Tư Mẫn Văn còn giống trẻ con hơn gấp bội lần. Đối với cái gì cô cũng tò mò ra mặt.

Sau một hồi rong chơi khắp công viên giải trí, trong tay cô đã có thêm bao nhiêu thứ đồ lặt vặt. Cô cũng thử nhiều món ăn vặt được bày bán ở đây rồi, mùi vị rất lạ, còn thơm ngon nữa.

Tư Mẫn Văn và Lý Vân Phúc ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài được đặt ở công viên. Mải chơi không để ý mà trời đã trưa mất rồi.

Đột nhiên, người tài xế từ đâu xuất hiện mắng Tư Mẫn Văn một trận té tát: "Này bảo mẫu, sao cô lại để thiếu gia ăn lung tung như vậy? Đồ ăn hằng ngày của thiếu gia đều do đầu bếp làm, mấy đồ vỉa hè này sao có thể so sánh được... Thống đốc mà biết cô chắc chắn không thoát tội!"

Tư Mẫn Văn đầu tiên là nghệt mặt ra, sau khi phản ứng lại thì hai mang tai liền đỏ bừng. Cô mím chặt môi, cổ họng bấy giờ nghẹn đắng không thốt lên được bất cứ từ gì.

Lý Vân Phúc thấy vậy lập tức giơ tay chặn trước mặt Tư Mẫn Văn, vụng về bịt tai cô lại. Cậu bé trừng mắt lườm người tài xế.

Khóe mắt Tư Mẫn Văn đều đã đỏ cả lên, đây là lần đầu cô bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng như vậy. Từng câu từng chữ nhọn hoắt như đâm vào lòng cô.

Cô luống cuống đứng dậy, định cúi người xin lỗi tài xế thì nhận thấy một quả bóng đang bay vút về phía họ.

Lúc này, tài xế đang đứng quay lưng về phía quả bóng cho nên không hề nhìn thấy. Bóng tới, Tư Mẫn Văn chỉ kịp ôm cậu bé lại, sau đó dùng chính thân mình đỡ bóng.

"Bụp!"

Một tiếng vang lên rõ to, vì lực quả bóng khá mạnh, Tư Mẫn Văn liền ngã ra đất. Đầu vừa vặn đập vào thành ghế khiến cô xây xẩm mặt mày, hai mắt hoa lên, đau đớn vô cùng.

Tư Mẫn Văn gần như ngất lịm không gượng dậy nổi, do thể chất yếu nên bình thường làm gì cũng tốn sức chứ huống chi là lúc bị thương.

Lý Vân Phúc cũng bị dọa cho hoảng sợ không kém, một, hai giây sau òa khóc nức nở.

"Cô Mẫn Văn... Cô Mẫn Văn..."

Tài xế sực tỉnh, trông thấy trán Tư Mẫn Văn bầm lên đáng sợ, anh ta định cúi người bế cô đi bệnh viện.

Thì bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên, anh ta nghe rõ đây là giọng của Thống đốc.

"Cút ra!"

Lý Tài Đô đi lướt qua người tài xế, không nói hai lời, đích thân bế Tư Mẫn Văn. Tài xế sửng sốt không thôi, mắt trợn lên, cảm tưởng giây tiếp theo tròng mắt anh ta sẽ rớt ra ngoài.

"Thống... Thống đốc đại nhân!"

Lý Tài Đô cho anh ta một ánh mắt lạnh lẽo, hàm ý nhắc nhở anh ta nên cẩn thận lời nói ở nơi đông người.

Gã tài xế biết mình lỡ lời liền vô thức ngậm chặt miệng, cảnh giác liếc nhìn xung quanh. Anh ta nhanh chóng bế Lý Vân Phúc đi theo mà không biết rằng nãy giờ bản thân đã bị chụp lén.

Trên đường về Biệt phủ Thống đốc, Tư Mẫn Văn có mơ màng tỉnh lại. Mở mắt ra thấy Lý Tài Đô ngồi bên cạnh, cô có chút giật mình.

"Ngồi yên."

Lý Tài Đô thuần thục lấy một miếng bông gòn thấm cồn, một tay vén tóc cô, dự định giúp cô sát trùng.

Tư Mẫn Văn giật lùi ra xa, còn giơ tay che chắn, nhìn thứ anh cầm trong tay cùng với cái hộp cứu thương như đang nhìn sinh vật lạ.

Thấy vậy, Lý Tài Đô chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Bôi thuốc."

Sự lo âu trong lòng Tư Mẫn Văn liền hạ thấp, hóa ra anh đang bôi thuốc cho cô. Thuốc này cũng khác ở cổ đại, thảo nào cô không nhận ra, còn nghĩ đó là thứ đồ độc hại nào.

Cô chậm rãi nhích lại gần, sau đó chủ động vén tóc ra, để lộ vầng trán sáng bóng hiện rõ vết bầm.

Lý Tài Đô dĩ nhiên nhìn ra cô đã thả lỏng, cặp lông mày cân xứng trên khuôn mặt anh tuấn nhíu lại: "Trông mặt mũi cô cũng được phết, không ngờ thực chất lại không nhanh nhẹn cho lắm."

"Anh nói tôi không nhanh nhẹn?" Tư Mẫn Văn hậm hực ngẩng đầu khiến cho miếng bông bất ngờ tiếp xúc với miệng vết thương, cô xuýt xoa rên rỉ, nhưng không quên đáp trả Lý Tài Đô: "Anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy? Anh không nghe người xưa có câu..."

"Đúng là ngốc thật!"

Lý Tài Đô ngắt ngang lời cô, bị cắt đoạn, Tư Mẫn Văn quên bẵng những lời định dùng giáo huấn anh ta.

Trong phút chốc, Lý Tài Đô liền khôi phục vẻ quyền uy, nghiêm khắc vốn có, anh dán miếng băng cá nhân lên trán Tư Mẫn Văn không hề nhẹ tay.

Tư Mẫn Văn ngoài việc tức giận trừng anh thì cũng chẳng biết làm gì. Nếu bây giờ cô lao lên thì chắc chắn sẽ bị ném ra khỏi xe.

Thống đốc ư? Mắc gì mà ngang ngược vậy?

Bời vì đầu vẫn choáng váng nên Tư Mẫn Văn không quản nhiều nữa, mặc kệ tất thảy nhắm mắt ngủ say.

Nhìn cô tự nhiên như nhà của mình, Lý Tài Đô khẽ cong khóe môi, biểu cảm có vẻ là không hài lòng. Được đặc cách đi chung với Thống đốc, cô không những không căng thẳng mà còn có thể yên tâm ngủ say như vậy.

Lý Tài Đô thoáng nhìn Tư Mẫn Văn, thấy lông mi cô rũ xuống mỏng manh, quần áo kín đáo, dù ngủ nhưng vẫn duy trì dáng ngồi ngay ngắn có phần cổ hủ.

Người đàn ông nghiêng đầu đi, cho đến khi chính thức trở về Biệt phủ Thống đốc thì mới đánh thức cô dậy. Cách thức cũng rất thô lỗ: "Đừng ngủ nữa, đây không phải giường của cô đâu. Đây là xe ô tô của bổn Thống đốc!"

Tư Mẫn Văn vừa tỉnh dậy đã nghe thấy anh nói vậy, bụng không ngừng lẩm bẩm, vâng, ai chẳng biết đây là xe anh!

Lý Tài Đô xuống xe rời đi mà không do dự, Tư Mẫn Văn lúng túng đẩy cửa xe ra, bước thấp bước cao đi vào trong nhà. Thật may lúc này xe của tài xế kia về đến nơi, cô còn có Lý Vân Phúc đi cùng.

Cậu bé quan tâm hỏi han cô, không như người ba vô tâm kia: "Cô Mẫn Văn có đau lắm không? Lát nữa Vân Phúc thổi cho cô nhé!"

Tâm hồn Tư Mẫn Văn được an ủi: "Nhờ Vân Phúc mà cô đỡ đau hơn rồi. Cô chỉ cần nghỉ ngơi chút là được."

"Vậy tối nay con sẽ kể cho cô nghe câu chuyện về sói xám và cô bé quàng khăn đỏ."

"Hôm nay con không cần cô kể chuyện nữa sao?"

Lý Vân Phúc lắc đầu: "Hôm nay cô vì đi chơi với con nên mới bị đau, con phải đền bù cho cô."

"Ngoan quá!"

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Lý Vân Phúc vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, rất ít khi nhõng nhẽo, gây phiền người khác. Chăm sóc những đứa trẻ như vậy quả thật nhàn hơn bao nhiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play