“Tại sao em lại bị thương vậy? Tại sao không gọi cho anh?”
Đúng trước câu hỏi của Lâm Thạch, Tô Ngọc Cầm cứ ngỡ rằng bản thân bị lãng tai. Vô không hiểu mạch não của Lâm Thạch được kết cấu bằng gì. Chẳng lẽ chuyện ngày hôm đó hặc vẫn chưa hiểu gì sao?
Tại sao kiếp trước cô lại yêu một người như anh ta, chẳng lẽ kiếp đó Lâm Thạch chính là kiếp nạn ông trời phái xuống để cô biết bản thân mình từng ngu ngốc và buồn cười như nào? Suy nghĩ trong đầu Tô Ngọc Cầm bay cao bay xa hoàn toàn không để ý tới ánh mắt và câu hỏi của Lâm Thạch.
Hắn ta thấy vậy trong lòng có chút tức giận nhưng nghĩ đến cô đang bị thương hơn nữa không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy cô hắn đều có cảm giác bản thân thiếu cô cái gì đó. Ngoài ra hắn còn có cảm giác nếu không làm cô ở bên cạnh mình, hắn sẽ mất đi thứ quan trọng.
“Ngọc Cầm, em…”
“Lâm thiếu, chúng tôi đang bận vì vậy xin mời anh tránh đường!” Dương Kỳ cắt ngang lời của Lâm Thạch, cái tên này tại sao như chó không mắt vậy? Không nói vậy thực sự sỉ nhục con chó rồi, chó à, thực xin lỗi!
Trên trần đời này hắn chưa từng gặp người nào luôn tự chui đầu vào họng súng như vậy! Có lẽ anh nên tặng cho hắn thêm nhiều món quà nữa mới được!
“Dương Kỳ, xem ra anh rất thích xía vào chuyện của tôi!”
“Lâm thiếu, anh lại nhầm rồi! Là anh! Anh mới chính là người cản trở tôi và bạn gái tôi đi dạo!”
“Mày có muốn nếm thử cảm giác phong sát không?”
“Ha ha ha! Mỏi mắt mong chờ!”
“Mày! Được lắm! Chờ xem!”
Đang lúc hắn còn muốn nói gì tiếp thì điện thoại của hắn reo lên. Lâm Thạch nhíu mày, ấn nghe nhưng mà vừa nghe sắc mặt hắn lập tức thay đổi trở nên vô cùng u ám.
Lâm Thạch không ngờ được việc hắn yêu cầu gỡ toàn bộ video chuyện hắn và nữ sinh kia lại bị từ chối, không chỉ một mà tất cả các nhà đài đều không đồng ý. Việc này làm Lâm Thạch bỗng nhận ra, có lẽ người đứng sau chuyện này không phải chỉ đơn giản lag một mình Trương Á Đồng. Nhận thức được điều này, Lâm Thạch bỗng có chút sởn gai ốc. Hắn không nghĩ ra được hắn đã đắc tội với người nào có thế lực lớn như vậy?
“Ông… ông… chủ…”
Phía đầu dây bên kia lại tiếp tục truyền đến tiếng nói run rẩy của trợ lý. Nghe đến đây, cảm giác bất an của Lâm Thạch lại dâng lên, chẳng lẽ còn có chuyện kinh khủng hơn nữa.
Hắn liếc nhìn về phía Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm rồi đi về phía trước ba bước: “Mau nói đi!”
“Chuyện khai thác tối hôm đó đã bị phía trên biết!”
Tin tức này đối với Lâm Thạch mà nói đúng là sét đánh ngang tai. Lúc này Lâm Thạch hoàn toàn không còn tâm trạng nào để quan tâm đến Tô Ngọc Cầm. Hắn nhanh chóng đi về phía cửa bệnh viện, bộ dáng vô cùng tức giận khiến mọi người nhìn thấy hắn đều không tự giác được mà lùi sang một bên.
“Hắn ta làm sao vậy?” Tô Ngọc Cầm khó hiểu quay đầu nhìn Dương Kỳ liền nhận được cái lắc đầu của anh. Thấy vậy, Tô Ngọc Cầm cũng không nghĩ nữa, cô điều chỉnh lại tư thế ôm Tiểu Cầu rồi ra hiệu cho anh đi về phía hoa viên.
Dương Kỳ vừa đẩy xe vừa trò chuyện vui vẻ. Hoàn toàn không biết ở trong góc có một người đã chụp ảnh lại. Ánh mắt hắn nhìn những bức ảnh trên điện thoại, ánh mắt mang theo tia tính kế.
Tối hôm đó trên mạng bỗng nhiên xuất hiện tin tức “Nữ diễn viên Tô Ngọc Cầm đến bệnh viện chăm con mà cha đứa trẻ không ai khác là Lâm Thiếu gia? Dương ảnh đế là lá chắn?” Tin tức vừa ra khiến dân mạng dậy sóng.
Bởi vì trong mắt họ tình yêu của Lâm Thạch và Thời Nguyệt được xây dựng rất đẹp không những thế hai người bọn họ tương tác vô cùng tốt nên tin này này đã mang đến nhiều ý kiến trái chiều.
[Làm ơn đi được không? Tôi vừa mới có cảm giác tin vào tình yêu đó? Nhưng mà này là thật hả? Hình ảnh tuy mờ nhưng đứa bé cũng khá lớn đó?]
[Đúng là kĩ nữ hết người này đến người kia, giờ còn la liếm cả Lâm tổng? Muốn trèo cao như vậy?]
[Yêu cầu Tô Ngọc Cầm cút khỏi giới giải trí!]
[Lầu trên +1]
[… + 2308]
[Mỗi mình tôi thấy vô lý thôi hả?]
Sau khi nhận được tin tức này phía Tô Ngọc Cầm tung bằng chứng Lâm Thạch tự tìm đến Tô Ngọc Cầm chứ không phải cô gọi hắn ta tới. Đồng thời em trai nhà họ Dương - một người có tiếng trong giới thương gia đăng bài “Chị dâu nhà chúng tôi, mắt chưa có mù!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT