“Anh đang nhìn ai đó?” Một giọng nói thánh thót, uyển điệu truyền đến làm Lâm Thạch vốn đang chăm chú nhìn Tô Ngọc Cầm giật mình tỉnh lại. Hắn ta quay đầu lại đưa tay đỡ lấy tay cô gái ở trong xe.
“Không có gì, chúng ta đi lên thôi!” Lâm Thạch mỉm cười đáp.
Thời Nguyệt thấy vậy liền dãn lông mày, mỉm cười nắm lấy tay hắn ta đi ra ngoài. Trong lòng cô ta không khỏi tự đắc, kiếp trước hay kiếp này người đàn ông này cũng sẽ mãi mãi là của một mình cô mà thôi. Tô Ngọc Cầm thông minh, may mắn hơn kiếp trước một chút thì sao chứ? Người đàn ông mà cô ta yêu nhất cũng vẫn thuộc về cô mà thôi.
Nhìn người đàn ông ân cần trước mắt, Thời Nguyệt nghĩ tới vào một ngày của ba tháng trước. Cô ta bỗng mơ một giấc mơ, tất cả những gì xảy ra trong đó đều như thật. Vốn dĩ lúc đầu cô ta cũng không tin cho đến một ngày cô ta đọc được tin tức về nữ minh tinh mới nổi Tô Ngọc Cầm.
Cô ta liền thử vận may một lần đến tìm Lâm Thạch - người chồng trong mơ của cô ta. Sau đó cô ta phát hiện những thứ mình mơ là thật, vì vậy cô ta quyết định muốn nhanh chân hơn một bước khiến người đàn ông này trở thành của mình.
Ánh mắt Thời Nguyệt xoay chuyển, cô ta không muốn mang danh tiểu tam. Do đó chỉ còn cách khiến Tô Ngọc Cầm không thể nào tiếp cận được Lâm Thạch, cho dù giờ đây Lâm Thạch vô cùng say mê cô ta nhưng cô ta vẫn sợ.
Lúc này, Thời Nguyệt nhớ tới người đàn ông tên Dương Kỳ hay đi bên cạnh Tô Ngọc Cầm. Trong đầu Thời Nguyệt nảy ra ý tưởng có thể khiến Lâm Thạch cho dù gặp lại Tô Ngọc Cầm cũng không cần cô ta. Nghĩ vậy, Thời Nguyệt cười càng tươi hơn nữa.
“Lâm Thạch, tối nay anh đừng về được không? Hôm nay em không muốn ở một mình.”
Vừa vào phòng, Thời Nguyệt liền ôm lấy Lâm Thạch, bắt đầu dùng giọng điệu nũng nịu nài nỉ anh ta. Lâm Thạch nhìn Thời Nguyệt trước mặt lại nghĩ đến người con gái hắn gặp ở dưới sảnh.
Trong đầu hắn luôn quanh quẩn hình dáng của cô ấy, hăn có cảm giác như hai người đã quen biết từ lâu. Lâm Thạch nghĩ, ngày mai nhất định sẽ để thư ký điều tra cô gái ấy là ai.
“Lâm Thạch, anh lại không để ý người ta rồi!”
Thời Nguyệt cong môi giận dỗi, cả người càng dán sát vào Lâm Thạch như có như không chạm vào người hắn ta. Cô không tin Lâm Thạch có sức kháng cự với sự quyến rũ của bản thân.
Đúng như dự đoán rất nhanh Thời Nguyệt liền cảm thấy thứ nóng bỏng cứng rắn kia của Lâm Thạch chạm vào người mình. Cô ta không khỏi tự đắc cười cười.
Mà từ trước tới nay Lâm Thạch chính là loại người không bao giờ từ chối đồ ăn cả. Hơn thế nữa, hiện tại Thời Nguyệt đối với hắn còn rất mới mẻ vì thế Lâm Thạch liền bế thốc Thời Nguyệt lên đi thẳng về phía phòng ngủ. Rất nhanh trong phòng truyền đến âm thanh khiến người khác không khỏi xấu hổ.
Bên này, Tô Ngọc Cầm sau khi trở về nhà liền ôm gối thẫn thờ ngồi ở ngoài ban công nhìn ánh đèn lấp lánh sáng rực trước mắt. Hôm nay khi nhìn thấy Lâm Thạch, cô phát hiện trái tim của mình lại đau đớn như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ bình tĩnh nhưng cô phát hiện mình đã xem thương bản thân. Cô vẫn sẽ tức giận, sẽ khó chịu.
Tô Ngọc Cầm nhớ đến khoảng thời gian bản thân quyết định giải nghệ khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp để lùi về phía sau giúp đỡ Lâm Thạch.
Khi đó cô đã cho rằng đó là quyết định đúng đắn của bản thân, cô vô cùng hạnh phúc khi được giúp đỡ người đàn ông của mình. Và cô tin hai người chính là định mệnh của đời nhau.
Nhưng ông trời đã nói cho cô biết cô đặc ý quá sớm khi mà cô ở trên giường bệnh chứng kiến người mà cô cho là chân mệnh thiên tử của mình kia cũng cô gái khác nắm tay hạnh phúc và tuyên bố rằng đó chính là người vợ tương lại của hắn ta.
Thật nực cười! Tô Ngọc Cầm hít một hơi, lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống kia. Cô biết bản thân không nên đau lòng vì một tên tra nam nhưng nghĩ tới những gì bản thân đã phải gánh chịu, nghĩ tới vì hắn mà bản thân và gia đình đã phải chịu bao nhiêu lời rèm pha cô liền không nhịn được.
Có lẽ cuộc gặp mặt ngày hôm nay là ông trời muốn nhắc nhở cô nên đòi lại tất cả những gì mà anh ta đã lấy đi.
Tô Ngọc Cầm uống cạn ly rượu trên bàn, khi muốn rót thêm ly nữa thì chuông cửa reo lên. Cô nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết người giờ này mà còn đến nhà cô chỉ có thể là Dương Kỳ. Tuy nhiên hiện tại cô thực sự không có tâm trạng để nói chuyện với anh. Nhưng Dương Kỳ hình như không hiểu được, anh hết lần này đến lần khác bấm chuông inh ỏi khiến Tô Ngọc Cầm tức giận, dậm chân một cái rồi đi phăng phăng về phía cửa. Cô muốn cho anh một trận.
“Làm cái gì mà…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu bóng dáng trước cửa đã đổ ập vào người khiến cô mất thăng bằng lùi về phía sau hai bước sau đó cả hai cũng ngã xuống sàn nhà.
May mắn hiện tại đã gần đông mà Tô Ngọc Cầm lại là người sợ lạnh vì vậy nhà cô đã trải thảm từ sớm nên Tô Ngọc Cầm mới thoát khỏi kiếp u đầu. Nhưng mặc dù vậy cô lại không thoát khỏi kiếp u môi.
Bởi vì tửu lượng không cao mà con bị ngã mạnh như vậy nên Tô Ngọc Cầm có chút choáng váng. Cô cảm giác được cơ thể giống như bị vật nặng đè ép, cảm giác không thoải mái này làm cho Tô Ngọc Cầm muốn di chuyển thân thể, cô xoay người muốn đẩy người phía trên ra.
Tuy nhiên sau khi uống rượu, nhiệt độ cơ thể vốn rất cao, hiện tại bị người dưới thân không ngừng cọ xát, Dương Kỳ vốn mơ hồ liền cảm thấy vật giữa hai chân gắt gao căng cứng.
“Đừng lộn xộn, nếu không đừng trách tôi.” Nói rồi anh liền vòng tay ôm chặt lấy Tô Ngọc Cầm, sau đó dùng hai chân đè nặng hai chân cô.
Tô Ngọc Cầm thấy thế bất lực mà thở dài, cô nhíu mày muốn đẩy anh ra nhưng hai tay lại bị áp chế ở hai bên sườn, thân mình cũng không thể động đậy.
“Dương Kỳ, mau đứng lên! Tôi khó chịu! Nhanh!”
Thấy anh vẫn không chịu động đậy, Tô Ngọc Cầm sắp bị cảm giác khó thở làm chết mất. Vì thế chỉ có thể lần nữa ngọ nguậy lại không biết vì hành động này mà cô sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm.
“Mau đứng lên! Anh có nghe thấy không hả? Dương… ưm!”
Vốn Dương Kỳ cảm thấy dưới thân vô cùng mềm mại, lại có hơi thở quen thuộc khiến anh an tâm muốn ngủ. Nhưng bên tai lại vang lên tiếng nói ríu rít, lại mang theo chút nức nở gần gũi khiên Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn. Đến khi nhìn thấy rõ gương mặt đỏ hồng đang ở dưới thân mình kia, anh nhất thời xem đến ngẩn ra. Một lát sau Dương Kỳ cho rằng bản thân đang mơ.
Rõ ràng cô ấy đang cùng ăn cơm với một người đàn ông tên Đình Xuyên cơ mà, sao có thể xuất hiện trong nhà hắn được? Vì thế nhờ có men rượu cộng với sự không tỉnh táo, Dương Kỳ mạnh rạn hôn lên đôi môi mà anh thầm thương nhớ kia. Cũng chính vì say mà anh cũng quên mất một việc bây giờ đã là hai giờ sáng và Tô Ngọc Cầm tất nhiên sẽ ở nhà của mình, người đi nhầm phòng chính là anh.
Đầu tiên Dương Kỳ sợ rằng Tô Ngọc Cầm do mình tưởng tượng ra sẽ biến mất nên anh hôn vô cùng nhẹ nhàng, sau đó lại bị sự ngọt ngào của cô làm khơi dậy bản năng nguyên thủ mà bao lấy môi của cô, hôn cô thật sâu.
“Thật ngọt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT