Lý Viện Viện được mấy giáo viên đỡ đưa xuống tòa nhà dạy học, chân Nhiễm An thì mềm nhũn đến mức không đứng dậy nổi, cũng không muốn đi xuống vào lúc này. Sau khi khóc thật lâu ở trong vòng tay Từ Sơ Dã, cảm xúc kích động của cô mới dần dần ổn định lại, nhưng vẫn không ngừng khóc. Ngoại trừ sợ hãi, điều khiến cho cô hoảng đến nỗi khóc lớn và càng không thể ngừng khóc là hôm nay cô nhìn thấy Lý Viện Viện giống như nhìn thấy chính mình, thứ mà cô thật vất vả che giấu. Tận mắt nhìn thấy bản thân đang lẩn trốn là một chuyện tàn nhẫn và đau lòng bao nhiêu. Không thể nói là khó chịu, mà là rất khó chịu.

Cô ngẩng đầu nhìn Từ Sơ Dã, không kìm được khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi không ngừng, cô nghẹn ngào nói: "Mình không muốn khóc... Nhưng mà mình không, không dừng lại được…"

Từ Sơ Dã không khỏi mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho cô, bàn tay phủ lên đôi mắt sưng đỏ của cô: "Vậy thì nhắm mắt lại, nước mắt sẽ không chảy ra được".

Lòng bàn tay của cậu ấm áp, che khuất ánh sáng chói mắt, nhiệt độ từ tay cậu truyền đến đôi mắt của cô, là một loại cảm giác thoải mái không thể diễn tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play