Ninh Viên Viên nhìn cái áo thun rộng rãi, sau đó nhanh chóng mặc vào, áo thun vừa to vừa dài, che phủ đến đùi. Cô thoáng yên tâm một chút

Bước ra khỏi phòng tắm, cô đã thấy trên tay Tần Mặc cầm cái máy sấy tóc, người đàn ông nhìn thấy cô đồng tử hơi co rút, yết hầu lên xuống liên tục, tầm mắt khó khăn di chuyển nhìn qua chỗ khác:"...đến đây"

Ninh Viên Viên ngồi xuống cái ghế, ngoan ngoãn yên vị, ngước mắt nhìn hắn:"Thật ra tôi có thể tự làm được"

Tần Mặc nhìn đôi mắt ướt át của cô, thập phần mê người, dứt khoát xoay đầu cô lại, vẻ mặt bình tĩnh nhưng cả người đã nóng bừng:"Ngồi yên đi"

Ninh Viên Viên ngoan ngoãn ngồi yên, Tần Mặc chậm rãi sấy tóc cho cô, những sợi tóc mang theo hơi nước lạnh lẽo xen kẽ ở ngón tay hắn, Tần Mặc nhìn cái gáy trắng ngần của cô, trong lòng vang lên những trận sóng nhỏ

Đầu toàn xuất hiện hình ảnh mê người lúc nãy, cô gái nhỏ thân hình mảnh mai, nhưng thân hình lại vô cùng đẹp. Tần Mặc có thể cảm nhận được sau lớp áo thun đó chính là cơ thể mềm mại nhỏ nhắn

Nếu như trong đầu hắn không còn lí trí, Tần Mặc có thể sẽ xông lên lột đồ cô ra. May mắn... Lí trí vẫn mạnh hơn con tim

Ninh Viên Viên an tĩnh ngồi, có chút hưởng thụ mà nhắm mắt, cảm nhận từng ngón tay lướt qua lướt lại trên da đầu cô, cảm thấy vô cùng dễ chịu. Đến khi tiếng máy sấy ngừng, cô đột nhiên ý thức được một chuyện

Tần Mặc thấy cả người cô cứng đờ:"Sao thế?"

Vẻ mặt cô nghiêm trọng, tức khắc liền nói:"Tần Mặc, anh có cảm thấy mình là một người đàn ông tuyệt vời không?"

Tần Mặc trầm mặt một chút, sau đó vẫn trả lời:"Em hiện tại mới nhận ra?"

Ninh Viên Viên nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ hắn nói rất đúng:"Ừm"

"Cho nên?"

Ninh Viên Viên dùng lưỡi chống đẩy hàm, cười cười:"Anh hiện tại nhường giường cho tôi, tự chính anh đi kiếm chỗ ngủ?"

Tần Mắc:"......" Ha, hoá ra vòng quanh tam quốc cũng chỉ có vậy?

Người đàn ông thoáng nhìn gương mặt của cô gái, mày nhướn lên:"Em nghĩ sao?"

Ninh Viên Viên:"Tôi chính là cảm thấy rất không tồi, chúng ta nam nữ khác biệt, chính là vẫn nên ở riêng ra mà ngủ. Huống chi anh chính là một người đàn ông tuyệt vời, không lẽ anh muốn một người phụ nữ chân yếu tay mềm tự đi kiếm chỗ ngủ?"

Chân yếu tay mềm?

Tần Mặc trầm mặt nghĩ, lúc nói ra những lời này, lương tâm cô có bị cắn rứt không?

Người đàn ông khẽ nhếch môi, vờ như rất đồng tình với ý kiến của cô, gật đầu một cái nhàn nhạt nói:"Em nói rất đúng, hiện tại tôi phải nhờ ông nội sắp xếp chỗ ngủ cho mình"

Hắn chuẩn bị bước đi, Ninh Viên Viên hoảng hốt túm chặt góc áo người đàn ông, nếu Tần Mặc đi nói với ông chắc chắn họ sẽ bị bại lộ a. Ninh Viên Viên nghiến răng nghiến lợi, trừng trừng mắt:"Anh hiện tại vẫn nên ngủ ở đây đi thôi"

Chỉ có trời mới biết cô nói lời này có bao nhiêu miễn cưỡng

Trên gương mặt xinh đẹp của người đàn ông chất chứa ý cười, đôi mắt đào hoa loé lên kim quang, khiến cho người ta thấy một cỗ xuân ý dạt dào

Ninh Viên Viên thở dài, ôm chăn ôm gối lên sofa, vỗ vỗ vài cái tùy ý nằm xuống

Ừm, sofa không tệ, rất êm. Sáng dậy sẽ không bị đau lưng

Tần Mặc nhìn một loạt động tác của cô, mí mắt giật giật, đôi mắt u ám. Người phụ nữ này thật biết tự giác a...

"Lên đây"

Cô nghe giọng nói thấp thấp của người đàn ông vang lên phía sau mình, Tần Mặc hơi trầm giọng, chất giọng hắn rất hay, người nghe cảm giác như bị quyến rũ

Ninh Viên Viên bất động. Người đàn ông đi đến, cong lưng ôm lấy cô, Ninh Viên Viên hoảng hốt la lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ Tần Mặc

Cô thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của hắn rất giống với mùi hương trên người cô, Ninh Viên Viên thuận thế ôm chặt, không tự chủ được tham lam hít lấy, mái tóc mềm mại cọ vào cổ hắn, khiến Tần Mặc có nhột

Hắn nhẹ nhàng nhấc cô gái trong lòng lên, cơ thể mềm mại, đối Tần Mặc không tốn chút sức nào

Người đàn ông ôn nhu đặt cô trên giường lớn, cảm xúc mềm chạm đến lưng, Ninh Viên Viên bất giác co người lại. Tròn mắt nhìn hắn, ánh đèn nhu hoà màu vàng nhạt chiếu vào gương mặt tinh xảo đó, khiến hắn trở nên ôn nhu không ít, sóng mũi cao thẳng tạo một bóng trên khuôn mặt, đẹp đến mê người, tựa hồ có thể điên đảo chúng sinh

Đồng tử màu nhạt lấp loé sau hàng mi thanh mảnh, tựa như ẩn giấu một viên ngọc quý

Trái tim cô đột nhiên đập thình thịch giống như lơ là một chút sẽ nhảy ra ngoài

Tần Mặc leo lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, ánh mắt nhìn cô bất giác dịu dàng một cách khó hiểu, tứ chi của cô không nhịn được run lên. Cô nắm chặt góc chăn, nhìn hắn tắt đèn ngủ

Người đàn ông nằm xuống, nằm nghiêng nhìn cô, ánh trăng xuyên qua lớp kính phủ sườn tinh xảo đó, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, hắn khẽ cười một tiếng, chậm rãi cất giọng:"Ngủ đi, tôi có thể làm gì được em chứ"

Chỉ là tất cả phải đợi theo trình tự a, cho cô gái này từ bỏ sự đề phòng đối với hắn

Ninh Viên Viên ngước mắt nhìn, gương mặt người đàn ông đạo mạo thường trực, cô yên tâm thả lỏng

Cô chỉ nhớ trong nguyên văn, kết thúc của quyển tiểu thuyết này chính nam chủ tự tay giết chết nữ phản diện, nam nữ chính cùng nhau happy ending

Sau đó không kể cuộc sống sau này của hai nhân vật chính, kết thúc không vui vẻ cho lắm, và điều kỳ lạ hơn đất diễn của nữ chính lại ít hơn vai phản diện. Theo góc nhìn của cô nhân vật 'Ninh Viên Viên' này lại giống như một nữ chính si tình và Tần Mặc lại là nam chính cặn bã ngoại tình, người thứ ba chính là Giai Hy

Nghĩ đến đây mí mắt cô bắt đầu giật giật

Ninh Viên Viên từng đóng khá nhiều bộ phim truyền hình, nhưng cô chưa từng vào những vai như nữ chính lụy tình hoặc nữ phụ vì yêu mà trở nên điên cuồng

Ngoại hình ở đời trước không hợp với những vai diễn đó, cô theo phong cách thanh lịch quý phái lại đem theo sự mạnh mẽ

Những vai cô thường hay gặp phải đó chính là ngoài phụ nữ mạnh mẽ

Ninh Viên Viên liếc nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, hô hấp có vài phần không thông. Đây là lần đầu tiên cô nằm chung giường với một người đàn ông, nhưng không ngờ người đó lại là chồng trên danh nghĩa của mình

Cảm giác có vài phần không quen

Bất tri bất giác hắn quay mặt lại, đối mắt nhìn cô. Ninh Viên Viên suýt nữa la lên vì giật mình, nhưng may mắn là mắt cô chỉ chớp một cái. Ngoài ra không có hành động gì bất thường

Tần Mặc lẳng lặng nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn ẩn nấp sau màn đêm, làn da trắng muốn phát sáng, mái tóc mềm mại như sóng biển xoã dài

Tần Mặc rũ mắt, cảm giác xúc động nói không nên lời, trai đơn gái chiếc, cùng nằm trên một cái giường huống chi họ chính là vợ chồng, nắm tay còn phải dè chừng nữa thì nói làm là muốn tiến thêm một bước

"Hôm nay..." Hắn nhìn cô, dừng một chút rồi nói:"Khiến em không vui rồi"

Ninh Viên Viên kinh ngạc một chút, cô cũng không để tâm lắm với việc lúc nãy. Khẽ cười:"Nha, không phải có anh bên cạnh rồi sao?"

Ngón tay hắn co lại, đè nén cảm xúc muốn ôm cô vào lòng, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người nằm đối mặt với cô, đôi mắt đào hoa phong tình, chiếc áo choàng lỏng lẻo hở ra một mảng ngực người đàn ông, Ninh Viên Viên nuốt nước bọt, không ngờ thằng nhóc này thoạt nhìn dáng người hơi gầy nhưng lại có cơ bắp như thế

Cô gian nan dời tầm mắt, nhìn nhăn sắc người đàn ông này nếu nói không rung động chính là giả. Cái vẻ đẹp hại nước hại dân này, chính là yêu tinh xuống gây hoạ cho dân gian

Ban ngày bộ một dạng cấm dục sạch sẽ, ban đêm là yêu nghiệt lẳng lơ

Cấm dục gì đó... Chính là khi còn mặc quần áo a...

Người đàn ông cong môi:"Tin tưởng tôi như vậy?"

Ninh Viên Viên gật đầu, mỉm cười nhìn trần nhà:"Không phải chúng ta chính là bạn bè sao?"

Nháy mắt, khí lạnh trong căn phòng tăng lên. Cô đột nhiên rùng mình một cái, kéo chăn đắp kín người

Tần Mặc nắm chặt bàn tay, các khớp tay trắng bệt, gân xanh chằng chịt nổi lên

Tựa hồ giống như muốn phát giận. Hắn biết cái gì cũng phải từ từ, nhưng người phụ nữ này chưa bao giờ xem hắn là chồng

Người đàn ông chỉ nghiến răng nghiến lợi:"Ừ, chúng ta chính là bạn"

Tần Mặc trầm mặt, chợt nghe thấy tiếng nói mềm mại của thiếu nữ bên cạnh:"Tần Mặc"

Ánh mắt cô như chứa cả một dãy ngân hà, sáng trong màn đêm tĩnh mịch, nụ cười trên môi cong lên yên lặng nhìn hắn. Tần Mặc cổ họng chợt khô róc, hiện tại hắn cần một thứ gì đó để giải khát

Hắn yên lặng nhìn cô chờ cô nói tiếp

Ninh Viên Viên vuốt tóc, yếu ớt nói:"Tôi... Thật ngưỡng mộ anh"

Tần Mắc nhướn mày

Ninh Viên Viên:"Nếu tôi có can đảm như thế..." Nói đến đây, cô chợt dừng lại, ánh đôi mắt chất chứa bao nhiêu phức tạp

Màn đêm tĩnh mịch, khí lạnh áp xuống, bên ngoài những tiếng lá cây sàn sạt, ánh trăng chiếu rọi tạo nên ánh sáng mơ hồ

Tần Mặc yên lặng nhìn cô, không nói chuyện, nhưng cẩn thận quan sát cảm xúc trên gương mặt cô gái, đau lòng có, buồn bã có... Những cảm tiêu cực dần đà xuất hiện

Hắn không biết cô đang muốn nói chuyện gì

Nhưng nhìn người mình thích đau lòng, trái tim hắn giống như bị ai bóp lấy, lại có chút chua xót

Chính là cảm xúc tiếp theo khi yêu sao?

Tần Mặc tự nói với thân, ghi lại những cảm xúc khi hắn đã xác nhận mình đã động tâm với cô. Cảm giác trước đây hắn chưa từng có, những cảm xúc mới mẻ

Vừa ngọt ngào vừa đau lòng

Tần Mặc chậm rãi đưa tay, vén đi những sợi tóc tán loạn trên mặt cô, yếu ớt nở nụ cười:"Đừng tỏ ra mạnh mẽ trước tôi... Viên Viên, tôi chỉ có thể nói như thế"

Ninh Viên Viên nhận ra cảm xúc khác thường của người đàn ông, ánh mắt hắn trở nên rất dịu dàng và ấm áp, Tần Mặc đang an ủi cô?

Cô cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt, mũi có chút chua xót

Trước kia, nếu như cô có thể mạnh mẽ như một phần của Tần Mặc, cô sẽ không phải chịu những uất ức như thế

Ninh Viên Viên cảm thấy cuộc sống trước kia của mình chính là đối mặt với bao nhiêu áp lực nặng nề, trên vai cô phải gánh hai chữ đồng tiền

Cô cảm thấy bản thân mình thật dư thừa khi sinh ra, ba mẹ không quan tâm, người nhà ghẻ lạnh

Sau này cô có tiền rồi, họ bảo cô là đồ vong ân bội nghĩa, không biết báo hiếu cho cha mẹ, những câu nói lăng mạ xông vào tai cô, khiến não cô muốn nổ tung lên, nhưng vẫn chính là không nỡ buông lời phản kháng họ

Ninh Viên Viên cảm thấy bản thân mình nhu nhược đến không chịu nổi, tại sao phải tự mình làm khổ mình như thế

Đến sau khi cô vào cái thế giới này, cuộc sống vô lo vô nghỉ, có người thân lo lắng, tuy rằng ba mẹ gì đó không được như cô mong muốn

Nhưng cô cũng không quan tâm cho lắm

Đơn giản là cô cũng quen rồi

Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, gương mặt tuy lãnh đạm nhưng ánh mắt rất ôn nhu

Chợt nghĩ đến nguyên văn, Tần Mặc giống như chấp niệm trong lòng nguyên chủ, nguyên chủ yêu hắn đến chết đi sống lại thật sự rất yêu hắn

Nhưng cô ấy chính là vẫn không có ai dạy cho yêu chính là gì

Nghĩ đến kết cục trong nguyên tác, cô cảm thấy vẫn là nên để nó thuận theo tự nhiên. Tuy rằng cô chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng cô nghĩ tình yêu chính tôn trọng, chính tin tưởng và cả hai người đều có tình cảm với nhau, ép buộc đương nhiên người khác sẽ không thích

Cô cười một tiếng:"Nếu sau này chúng ta li hôn, chúng ta sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc, anh sẽ được làm những điều mà anh muốn..." Nói đến đây, giọng cô nhỏ dần, mí mắt nặng nề trĩu xuống, hô hấp đều đều. Hoàn toàn rơi vào giấc ngủ

Tần Mặc an tĩnh nhìn cô, cái gì cũng không nói

Nhưng ánh mắt hắn nhìn cô gái ngủ bên cạnh càng thêm nặng nề, đôi mắt lạnh lẽo không chút độ ấm, cùng hoà nhập với màn đêm ngoài kia. Tựa như băng tuyết ngàn năm

Hắn áp tay lên trán, tự giễu cười nhạo bản thân

Ninh Viên Viên là người thích được tự do tự tại, không muốn người khác ràng buộc mình

Người đàn ông ngồi dậy, vạt áo lỏng lẻo trượt xuống, lộ ra bờ vai trần rộng rãi cùng làn da trắng lạnh, đường cơ bắp trên cơ thể hoàn mỹ, xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt, dấu vết trên cổ càng thêm ái muội mập mờ

Trong màn đêm, nhiệt độ càng lúc càng tăng

Đôi mắt màu nhạt của người đàn ông như phát sáng xuyên qua bóng tối, tựa như kẻ săn mồi đang nhìn chằm chằm vào bữa ăn của chúng

Tần Mắc nhướn người, sát lại gần cô gái

Ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn vuốt ve gương mặt cô, Tần Mặc híp mắt nguy hiểm cười:"Ly hôn sao... Tôi còn chưa cho phép mà"

Giọng nói của hắn phá bầu không khí yên lặng, trầm thấp lại khàn khàn, một chất giọng đầy gợi cảm mê hoặc

Người đàn ông vuốt ve từ gương mặt đến chiếc cổ của cô, từ từ trườn xuống xương quai xanh xinh đẹp, hô hấp cô phập phồng lên xuống. Tần Mặc có thể cảm nhận được đằng sau lớp áo mỏng mảnh chính là một cơ thể nóng bỏng

Hắn chồm dậy, nhẹ nhàng phủ trên người Ninh Viên Viên, cánh tay thon dài hữu lực chống bên cạnh, đệm lún xuống, cô hơi nghiêng đầu

Hô hấp của người đàn ông càng lúc càng không thông, Tần Mặc cúi người, gương mặt kề sát gương mặt cô, hô hấp ngọt ngào phả trên mặt hắn, môi hai người càng lúc càng sát

Tần Mặc chậm rãi liếm môi mình, khoé mắt đỏ lên trông vô cùng yêu nghiệt

Tần Mặc vuốt ve cánh môi nhỏ kia, hận không thể dùng môi mình mạnh mẽ phủ lên, khàn khàn cất giọng:"Thật thích em đến không chịu được"

Lời nói hắn không lớn, nhưng lại vô cùng vang vọng

Cô gái vô tâm kia vẫn ngủ như chết, không có dấu hiệu tỉnh lại. Tần Mặc dùng tay xoa nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng vuốt ve, Ninh Viên Viên chẹp miệng một cái, ánh mắt hắn càng thêm mê mẩn

Hắn dùng tay nhẹ nhàng cạy môi cô, khiến cô hé miệng

Sau đó môi người đàn ông phủ lấy, ban đầu chính là chạm nhẹ, nhưng khát vọng khiến hắn lè đầu ra lưỡi liếm từng kẻ răng cô, đầu lưỡi hắn quấn quanh đầu lưỡi ngọt ngào của cô gái

Ninh Viên Viên khó khăn hé miệng, nháy mắt Tần Mặc nhân cơ hội tiến vào, môi lưỡi triền miên, phát ra thanh âm khiến người khác phải đỏ mặt tía tai

Tần Mặc dây dưa không ngừng, dịu dàng chơi đùa với chiếc lưỡi của cô, nuốt hết mật ngọt và hô hấp cô gái

Hắn nhẹ nhàng tách ra, theo đà một sợi chỉ bạc kéo xuống

Người đàn ông tham luyến liếm môi, giống như chưa được thoả mãn, đôi mắt đào hoa đỏ lên, trông vô cùng kiều mị. Ánh mắt Tần Mặc rơi xuống môi cô, cánh môi sưng tấy lên, càng đỏ mọng, ướt át lại ngon miệng

Đến đây, hắn mới thoả mãn nheo mắt, vuốt ve cánh môi nhỏ nhắn kia, thấp giọng cười cười:"Thật ngọt"

Hắn dừng một chút, liếm chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh kia, khẽ cười:"Thật muốn chơi chết em"

Hắn đối với cô chính là có dục vọng, dục vọng càng ngày càng càng tích tụ càng lớn. Khiến trái tim Tần Mặc như treo lơ lửng, chỉ cần Ninh Viên Viên tùy tiện cho hắn một cái ánh mắt là cả hồn lẫn xác hắn như bị câu theo

Tần Mặc nhìn cô, nặng nề hít một hơi

Đương nhiên hắn sẽ không nhận mình chính là cầm thú

Hắn chống tay ngồi dậy, sửa lại chăn giúp cô. Nhẹ nhàng ra ngoài ban công, khí trời lạnh lẽo nhập vào cơ thể hắn, khiến Tần Mặc tỉnh táo không ít

Ngoài ban công khá rộng, bên ngoài còn có một cái bàn trà nhỏ sang trọng

Người đàn ông ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo, tư thế ngồi vô cùng lười biếng, ánh mắt mê ly tựa như một tia sáng nhỏ lấp lánh trong màn đêm sương lạnh

Tần Mặc ngắm nhìn nhìn sắc trời, châm một điếu thuốc lên hút, khói xám tản mạn mờ ảo, người đàn ông tuấn mỹ đẹp như hoạ tựa như yêu tinh

Đôi mắt hắn rũ xuống, hàng mi tinh tế mỏng manh, khiến dáng vẻ hắn ôn nhu không ít, ngón tay hắn chạm vào cánh môi mình, môi mỏng nhếch lên, tâm tình thoạt nhìn thoải mái

Ninh Viên Viên bị ánh sáng chiếu vào làm cho tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, cảm thấy đây không phải là phòng mình, cô giật mình ngơ ngác nhìn tứ phía

Đập vào mắt cô là một người đàn ông có một dáng thon dài, vai rộng eo hẹp, cơ thể tỉ lệ hoàn mỹ

Lúc này cô mới nhớ ra mình đang ở trong phòng của Tần Mặc

Người đàn ông nghe thấy động tĩnh, nâng mắt nhìn cô, sau đó bình tĩnh mở miệng:"Đến đây"

Ninh Viên Viên ngẩn ngơ lúc sau mới chậm hỏi lại:"Làm gì?"

Hắn liếc nhìn cô:"Giúp tôi thắt caravat"

Ninh Viên Viên nhướn mày, nhếch môi giọng điệu nhẹ nhàng:"Ồ, tôi không biết thắt"

Tần Mặc nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt dừng trên đôi môi hồng hào đó, không có dấu hiệu sưng lên, hắn có chút thất vọng, cười khẽ:"Học tập một chút"

Cô nhìn người đàn ông cười đến ngả ngớn kia, sơ mi sạch sẽ chỉnh tề, toả ra mùi cấm dục quyến rũ, cánh tay trắng nõn thon dài hữu lực, mái tóc đen hôm nay đặc biệt được vuốt lên gọn gàng, khiến hắn nghiêm túc không ít, nghĩ ngợi, cô cào cào mái tóc rối của mình

Bước đến gần người đàn ông, Ninh Viên Viên có thể thấy rõ sự chênh lệch chiều cao rõ ràng

Cô ngước mắt, nhướn người

Bàn tay nhỏ nhắn cầm lên cái cà vạt, chiếc cà vạt vải bóng màu đen đơn giản, hoa tinh xảo. Tuy rằng đơn giản nhưng vẫn không thể che giấu được sự đắt tiền của nó

Ninh Viên Viên chưa từng tự tay thắt cà vạt cho ai, trước kia cô làm diễn viên trang phục từ đầu đến cuối cũng có người giúp. Đây là lần đầu tiên cô giúp người khác

Tần Mặc từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô gái cùng hàng mi tinh tế rũ xuống

Đôi mắt khẽ động, khiến hắn vẫn không thể nào quên được buổi tối hôm qua

Trong lòng hắn rục rịch, nếu Ninh Viên Viên đồng ý, hắn không ngại việc cô chưa đánh răng mà ngấu nghiến đôi môi kia. Cô loay hoay một hồi:"Xong!"

Tần Mặc nhìn vào gương, tuy rằng không đẹp như hắn tự thắt, lại có chút vụng về nhưng không quá là khó nhìn

Ninh Viên Viên nhìn thành quả bản thân không nhịn được cười cười:"Nếu anh thấy không ổn thì có thể tự chỉnh lại"

Đôi mắt hắn cong cong, vỗ nhẹ đầu cô tán thưởng:"Tôi cảm thấy không tệ"

Cô sững sốt một hồi, nhìn bóng dáng người đàn ông khuất sau cánh cửa, một lát sau mới hoàn hồn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play