Vất vả lắm mới chen lên được khúc đầu, hai người đều đồng loạt thở phào một hơi.
Còn 5 phút...
Duệ Thư Bạch cười nói, "Đây là lần đầu tiên tôi đón giao thừa kiểu này đấy."
"Năm rồi thì sao?"
Cậu cao giọng nói, "Năm rồi chúng tôi hẹn nhau trên sân thượng của tòa nhà đằng kia, mở tiệc trên đó, gió thổi lạnh muốn chết."
Lục Huyền Âm nhếch môi, tay siết cổ tay cậu.

Duệ Thư Bạch giật mình nhưng cũng không rụt lại.
Bỗng nhiên đằng sau ồn lên một tiếng, sau đó Duệ Thư Bạch cảm thấy thân thể chao đảo.

Không biết ai đẩy người khác, do quá đông nên theo quán tính mọi người cứ đụng vào nhau, nghiêng ngả.
Cậu sợ hãi kêu một tiếng, "A..."
Lục Huyền Âm hơi cau mày, một tay nắm tay cậu, một tay luồn qua vai kéo cậu đến trước mặt, để cậu thoáng dựa vào hắn.
Hai cánh tay rắn chắc cùng thân thể cao lớn làm Duệ Thư Bạch cảm thấy an toàn vô cùng, giống như chiếm được chỗ hời vậy.
Bên kia xôn xao mắng mỏ vài câu rồi cũng lặng xuống.
Cậu nghiêng đầu lầm bầm, "Ai lại đẩy người khác vậy chứ."

Cậu xoay người, "Cảm ơn anh, nếu không chắc tôi cũng sấp mặt mất rồi ha ha ha..."
Lục Huyền Âm cụp mắt, "Ừ."
Nhìn vành tai trắng trắng cùng cái cổ thon dài xinh đẹp trước mặt, Lục Huyền Âm cảm thấy có chút không chịu nổi.
Hơi ấm chỗ lồng ngực ủ ấm trái tim, truyền đi khắp nơi trong cơ thể.

Phía gần kia có hai cô gái đẩy nhau nhìn sang bên này sau đó che miệng cười, rặt vẻ hiểu thấu hồng trần.

Còn giơ điện thoại chụp lén một tấm về chia sẻ cho hội chị em.
Còn 1 phút hơn, đèn của các tòa nhà xung quanh vụt tắt.

Xung quanh chỉ còn ánh đèn đường, phụt một cái, màn hình lớn ở quảng trường bừng sáng lên, một tiếng gầm vang dội, con hổ uy nghiêm hùng dũng hiện lên, vẻ mặt vô cùng hung tợn há miệng về phía màn hình.
Bên dưới "Á" một tiếng, con hổ phát ra tiếng gầm rú điếc tai nhức óc nhưng lại khiến bên dưới quảng trường sục sôi.
Duệ Thư Bạch cũng hưng phấn xem không chớp mắt.
Sau đó con hổ xoay người chạy vụt vào rừng sâu, màn hình tối lại, dòng chữ hiện lên, Chuẩn bị...!Đếm ngược."
Sau đó là đồng hồ điện tử điểm: 23:59
Ba mươi giây cuối, mọi người đồng loạt gào lên...
"Hai mươi chín..."
"Hai mươi tám..."
"Hai mươi bảy..."
"Mười ba..."
"Chín...!tám...!bảy...!sáu..."
"Ba...!hai...!một..."
"Bùm!!" Ngay lúc vừa chuyển sang 00:00, một tiếng "chíu" vang lên, sau đó là tiếng nổ bùm, pháo hoa nở rộ trên bầu trời tối đen.
Xung quanh đều cầm điện thoại quay lại.
Duệ Thư Bạch quay đầu, "Năm mới vui vẻ."
Lục Huyền Âm cong môi, phía trước hắn là một mảng sáng rực ánh sáng, cùng một cậu con trai.
"Ừ, năm mới vui vẻ."

Duệ Thư Bạch nhìn thấy hắn cười thì ngẩn ngơ, sau đó đỏ mặt quay lại, tim đập thịch thịch, ngay cả pháo hoa phía trước cũng trở nên mơ hồ trong mắt cậu.
Bầu trời sáng rực một mảng như ban ngày, kéo theo hàng loạt tiếng kinh hô, Lục Huyền Âm nhìn khuôn mặt cậu được chiếu sáng, lông mi dày run run như cánh bướm, thật muốn ôm lấy cậu.
Pháo hoa bắn liền 15 phút, Duệ Thư Bạch vốn có ly cà phê, còn thêm hưng phấn, đâm ra chẳng buồn ngủ chút nào, nhưng cậu vẫn phải về nghỉ một chút, 5h rưỡi sáng cậu có chuyến tàu về thành phố A.
Duệ Thư Bạch hai tay cầm tay cây xúc xích chiên, vừa đi vừa ăn vô cùng vui vẻ.
Lúc về đến nơi, cậu ước ao được Lục Huyền Âm mời vào nhà, nhưng tảng băng lạnh lùng nào biết suy nghĩ của cậu, (có chút lưu luyến) tạm biệt cậu rồi vào nhà.
Duệ Thư Bạch đành về ngủ.
5h rưỡi cậu kéo vali ra sân ga, soát vé rồi leo lên tàu, cậu ngủ một mạch đến khi thông báo đến nơi mới lục tục đi xuống.
Vừa vào nhà đã nghe tiếng mẹ đang nói chuyện, bà thấy cậu thì vội tắt máy, đứng dậy đi ra.

"Về sao không bảo mẹ ra đón?"
"Con đi taxi về được mà."
Bên trong một cô gái đi ra, xinh đẹp trưởng thành, là chị cậu.
"Một năm mới thấy được mặt cậu một lần."
Duệ Thư Bạch cười tít mắt, "Chị."
Chị cậu lườm, "Đi thay đồ đi, rồi dọn đồ lên cúng."
Mẹ cậu hỏi, "Có mệt không? Không thì nghỉ ngơi đi, cứ để mẹ với chị con làm."
Duệ Tư lườm cậu, "Mẹ cứ chiều nó đi."
Duệ Thư Bạch vội nói, "Không sao, con khỏe như vâm, đợi con một chút."
Cậu kéo vali lên lầu rồi nhanh chóng thay đồ, lúc này đi xuống mới có cơ hội nhìn nhà cửa.
Mẹ cậu mua mai vàng đặt khắp nơi.

Bà rất thích mai nên tới Tết, trong nhà gần như là hoa mai vàng rực, câu đối treo trên cửa nhà cầu bình an may mắn, lì xì đỏ đong đưa trong gió, rất thoải mái.
"Tiểu Bạch, mau vào đây." Chị cậu réo.
Hai chị em chân nối chân mang đồ lên bàn thờ để mẹ cúng.

Khói nhang bay lên mang theo mùi hương chỉ có ở nhà mới có.
Cậu ngồi ngoài ghế sô pha với chị cậu, lấy tăm xỉa một cục mứt, "Chị với anh ta sao rồi?"
Mấy ngày trước cậu nghe mẹ nói, Duệ Tư cùng bạn trai cãi nhau, chị cậu tức giận lập tức đuổi anh ta ra khỏi nhà, nhưng nhà là hai người góp tiền mua nên anh ta không chuyển ra, thành ra hai người cứ chiến tranh lạnh với nhau.
Chị cậu nhón một cục bỏ vào miệng, "Vẫn vậy thôi."
Duệ Thư Bạch có chút lo, "Hai người...!sẽ không chia tay luôn đó chứ?"
Duệ Tư thoáng thất thần, "Chị cũng không biết..." Hai người quen nhau đã bốn năm, nếu muốn chia tay là chia tay thì thật không đáng cho tình cảm bốn năm này.
Hơn nữa, anh ấy không phải loại người không chịu trách nhiệm như vậy.
Duệ Thư Bạch không nói gì, bởi ngay cả chị cậu còn không rõ thì cậu có thể làm gì chứ?
Duệ Tư phất tay, "Ngày đầu năm đừng nói đến chuyện này.

Có người yêu chưa?"
Duệ Thư Bạch đỏ mặt lắc đầu.
Duệ Tư nhìn mặt cậu đỏ rần liền đoán ra, "Đang yêu thầm?"
Cậu cười cười gật đầu.
"Nam nữ?"
Chị cậu so với mẹ cầu càng thoải mái hơn, nên cậu không ngại chia sẻ, "Nam."
Duệ Tư nhướng mày, "Có chắc không?"
Cậu nói, "Chắc chắn, em nhìn anh ấy liền..."
"Liền...?"
Cậu lườm chị, "Nói chung là vậy."
Chị cậu vỗ cậu cái bốp, "Một thằng con trai mà ngượng ngùng cái gì? Cha mà còn chắc chắn sẽ đập chết mày."
"Mẹ cũng bảo thế, nhưng làm sao biết được chứ, tự dưng lại trúng mũi tên tình yêu."
Chị cậu cười nhạo, "Lại còn mũi tên tình yêu cơ..."
"Duệ Tư! Em mách mẹ giờ!"
Chị cậu bĩu môi, "Chị sợ quá cơ..."
Duệ Thư Bạch tức phì phò.
"Mẹ biết rồi sao?" Chị cậu hỏi.
"Ừ, mẹ đồng ý rồi."
Duệ Tư ngạc nhiên, "Cậu may mắn đấy, gặp là chị chị sẽ..."
"Im miệng!"

"Hừ hừ!!"
Mẹ cậu nghe hai chị em cãi nhau chí chóe thì đau cả đầu, bà phải lên tiếng hai người mới im lại.
Đã hơn 20 cả rồi mà cứ như con nít.
....
Ba ngày Tết Duệ Thư Bạch nhờ cái miệng ngọt ngào dễ thương mà thu được không ít lì xì, ngay cả chơi bài cũng đỏ cả túi, năm nay cậu chắc hẳn sẽ rất may mắn.
"Đỏ bạc đen tình." Chị cậu nhẹ nhàng phun ra một câu.
Duệ Thư Bạch vẫn cười tươi, "Hà hà, không có chuyện đó đâu, chị yên tâm."
Vì sự nghiệp đeo đuổi tình duyên mà mùng 4 cậu đã lo thu dọn đồ đạc về lại Thủ đô.
"Mẹ xem, chưa có người yêu mà đã như thế, đến khi có rồi chắc là nó không về nhà nữa đâu." Chị cậu nói.

"Đến lúc đó chị đừng có ghen tỵ."
"Ơ hay, chị ghen tỵ làm gì, làm như mỗi mình mày có."
Cậu lè lưỡi, tiếp tục dọn đồ.
"Hai đứa suốt ngày chọc nhau không mệt sao, A Tư, con là chị mà sao cứ trêu em hoài vậy."
Duệ Tư bất mãn, "Mẹ cứ bênh nó thôi."
"Ai biểu chị lớn hơn..."

Mẹ cậu kí đầu cậu, "Con đó..."

"Lúc về mang ít đồ sang nhà cậu ấy, nói là mẹ gửi cậu ấy, có biết chưa?"
Duệ Thư Bạch gật đầu lia lịa.

Duệ Tư sáp lại, "Cậu ấy? Cậu nào?"
Cậu nhướng mày, "Chị hỏi làm gì?"
"Ơ thằng này, muốn chết hả? Trả quà cho chị!"
"Không!"
Duệ Tư vuốt lại tóc, "Rốt cuộc là ai? Nhìn cái mặt của em...!đừng nói là người đó?"
Cậu gật đầu, có chút tự đắc, "Đúng vậy."
Chị cậu bất ngờ, "Mẹ gặp rồi? Hai người ở gần nhau sao?"
Cậu cười hì hì, "Cách một cái sân có tính là xa không?"
Duệ Tư cau mày, "Xem ra chị phải tìm cơ hội gặp mặt thử rồi."
"Hừ!"
Sang năm, cậu quyết định rồi, chọn ngày lành tháng tốt vận may đầy đường, đi, tỏ, tình!
Mà Lục Huyền Âm lại đang đau đầu vì đầu năm đầu tháng lại bị hối thúc chuyện yêu đương.
Hắn cuối cùng quyết định, công khai.
.....
Sắp đón giao thừa rùi, năm mới vui vẻ nhé cả nhà yêu...
Chậm chạp vậy mà lại trùng hợp ghê nơi kkk.

Vì cái sự trùng hợp này mà tui cho hai đứa con đón xuân Nhâm Dần luôn hà hà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play