Đàm Khải thiếu điều muốn xuyên qua điện thoại để đi gặp cái người vừa hỏi anh ta làm thế nào để theo đuổi người ta.

Anh ta chắc chắn nghe lầm...!!

Chắc chắn!

Không thể nào có chuyện người như Lục Huyền Âm lại đi nói chuyện yêu đương với người khác.

Tuyệt.

Đối.

Không.

Thể!

"Anh là ai?"

Lục Huyền Âm dù có lạnh cỡ nào nhưng đi hỏi như thế cũng đủ ngại rồi, nghe Đàm Khải lên cơn lại càng đen mặt.

"Cậu nói không? Không nói tớ tắt máy."

Đàm Khải nghe cái sự uy hiếp quen thuộc len lỏi qua loa điện thoại truyền vào tai thì phải chấp nhận sự thật.

Anh ta vô cùng hứng thú, rõ là một người đàn ông nhưng tâm tình nhiều chuyện so với phụ nữ chỉ hơn không kém.

"Ai vậy? Tôi muốn..."

"Cúp máy đây."

"Ớ, khoan khoan, không hỏi không hỏi, đừng cúp!" Cơ hội ngàn năm có một, đâu thể cứ thế vụt mất chứ.

Anh ta đằng hắng, vô cùng chuyên nghiệp mà làm cố vẫn tình yêu cho một tảng băng di động.

"Trước tiên cậu phải cho tớ biết, tính cách của đối phương thế nào? Thích lãng mạn hay thực tế.

Vui vẻ hay dễ nổi nóng.

Hoà đồng hay hướng nội.

Thuỳ mị nết na tiểu thư khuê các hay là thoải mái phóng khoáng không lo không nghĩ.

Còn nữa, gia thế thế nào? Giáo dưỡng ra sao? Nhà còn cha mẹ hay không, đang đi học hay đã đi làm?" Phải kiếm chác chút tin tức mới được.

Thần tiên tỷ tỷ nơi nào mà bắt được trái tim ngài Đại tá vàng ngọc của Thủ đô đây, Đàm Khải vô cùng phấn khích.

Nhưng mà anh ta đã sai lầm.

Không phải thần tiên tỷ tỷ, mà là thần tiên ca ca.

Lục Huyền Âm nghe một tràng liền có chút không tiêu kịp, "Nhiều vấn đề như vậy?"

Đàm Khải cách một màn hình trợn mắt, "Bảo cậu đầu gỗ cậu lại không nghe.

Cậu không rõ tính cách người ta, lỡ áp dụng sai công thức không phải là tiền mất tật mang hay sao? Cậu lôi một người kém kiên nhẫn đi xem phim, cô ấy nhất định sẽ bái bai cậu ngay lập tức, nếu không thì miễn cưỡng ra vẻ vui vẻ chút vậy, nhưng mà ấn tượng chắc chắn không tốt."

Lục Huyền Âm không rành rọt nên từ chối cho ý kiến.

Hắn nghĩ ngợi một chút rồi đáp.

"Tính cách vui vẻ, rất dễ ở chung.

Vẫn còn đi học, gia cảnh tốt, giáo dưỡng tốt, khiến người khác vô cùng thoải mái."

Đàm Khải chậc lưỡi, "Không nhìn ra nhe Lục Huyền Âm, gu của cậu lại là ngây thơ trong sáng như vậy đó.

Lại còn đi học? Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi."

Đàm Khải cười hai tiếng, âm thanh vô cùng gợi đòn.

"Ngài Đại tá xem ra vẫn còn đạo đức nghề nghiệp đấy."

"Đừng thừa lời."

"Vậy cô ấy thích lãng mãn không? Kiểu như một bó hoa, hay là một bữa tiệc dưới ánh nến, hoặc là tâm hồn hay mơ mộng chẳng hạn?"

Lục Huyền Âm cau mày, "Cậu ấy không quan tâm mấy thứ đó, nhưng tính cách khá trẻ con." Ừm, đây là những thứ hắn tổng kết về cậu.

Đàm Khải không để ý tới chủ thể mà Lục Huyền Âm nhắc tới, nhưng mà giây tiếp theo anh ta lại đứng hình.

"Đừng gọi "cô ấy", người đó là con trai." Lục Huyền Âm nhàn nhạt bổ sung.

Anh ta gật đầu, "Rồi, thì cậu...!cậu...!cậu ấy?!!!"

Bùm!! Tiếng nổ vang trời.

Đàm Khải chết sững.

Hình như anh ta vừa nghe Lục Huyền Âm bảo, đối tượng chuẩn bị công lược là, con, trai?

Con trai?!!

Đàm Khải toát cả mồ hôi, nhẹ nhàng hỏi lại, "Cậu, cậu...!không nhầm đó chứ?"

Lục Huyền Âm nghiêng đầu, "Nhìn tớ giống người không phân biệt được giống đực cái hay sao?"

Đàm Khải nặng nề nuốt nước bọt.

Hôm nay là ngày gì...!
Anh ta liên tiếp nhận hai tin tức lớn từ người bạn chí cốt.

Ừ thì hắn có đối tượng thầm mến.

Ừ thì, đối tượng là nam.

Quả là không yêu thì thôi, yêu vào một cái phải gọi là chấn động...!
"Ba và ông cậu sẽ đồng ý không?" Gia đình quân nhân lâu đời, tư tưởng phải gọi là cứng ngắc, Đàm Khải đã được lĩnh giáo.

Lục Huyền Âm lạnh lùng đáp, "Chuyện này cậu không cần quan tâm, nói tiếp đi."

Đàm Khải: "..." Không muốn nói nữa.

Đột nhiên cảm thấy có chút may mắn.

Nếu Lục Huyền Âm nhìn trúng anh ta...!
Eo, nghĩ thôi cũng rùng mình, không chịu nổi cái bản mặt lạnh băng không hiểu phong tình kia đâu.

Anh ta nén đau thương, "Nếu tính cách khá trẻ con thì những thứ như bông hoa có lẽ sẽ không có tác dụng.

Ừm, chiếu theo kinh nghiệm của tớ, cậu hẳn là nên cùng cậu ta đi chơi, thỉnh thoảng lại có một vài món quà nho nhỏ.

Chú ý đấy, nhỏ thôi, đừng có vung tiền mua gì mà đồng hồ hay quần áo đắt tiền, cậu ta chắc chắn sẽ không nhận.

Nè, theo đuổi người ta cũng đừng cứng nhắc quá, tớ chẳng yên tâm cậu chút nào, người gì mà khô cằn, 28 năm chưa nắm tay ai bao giờ..."

Lục Huyền Âm: "..." Nếu không phải đang nhờ vả cậu ta thì hắn đã sớm cúp máy.

Đàm Khải luyên thuyên một hồi rồi mới hỏi: "Hai người tới đâu rồi?"

Lục Huyền Âm cụp mắt, "Cùng nhau ăn cơm, làm thức ăn, tập thể dục...!gặp phụ huynh?"

"Khụ khụ khụ!!!" Đàm Khải chợt sặc nước miếng.

Anh ta tròn mắt, "Cậu không đùa đó chứ?"

Ngay cả phụ huynh cũng gặp rồi?

"Cậu muốn nói tới cái nào?"

Đàm Khải hét lên, "Gặp phụ huynh rồi?"

"Tớ đã gặp mẹ cậu ấy, cùng bà ấy nói chuyện, ăn cơm, có tính là gặp phụ huynh không?"

Đàm Khải chỉ có thể cảm thán dưới đáy lòng, anh ta tức tối do không thể gặp mặt trực tiếp nói chuyện mà lại phải chỗ được chỗ không nói qua điện thoại.

"Mẹ cậu ta biết cậu thích con trai bà không?"

"Chắc là không."

Đàm Khải hít sâu, "Chúng ta gặp mặt, ngay lập tức.

Mẹ nó, tớ có muôn vàn thứ muốn nói."

Cuối cùng, hai người hẹn nhau tại nhà hàng của nhà Đàm Khải.

......!
[Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattlad của tieubacdinh.

Đọc truyện trên trang chính chủ ủng hộ tác giả.

Cảm ơn rất nhiều.]

Sau khi Lục Huyền Âm thoả mãn tính tò mò điên dại của Đàm Khải thì anh ta mới bắt đầu chỉ hắn làm thế nào để thu hút sự chú ý của đối phương.

Chỉ là Lục Huyền Âm càng nghe càng thấy có vấn đề.

Hắn nhăn mày, "Sao toàn là động tay động chân?"

Nào là ôm ấp, nắm tay, xoa nắn...!Hắn cứ như biến thái vậy.

Quân hàm vẫn còn sáng loá đây này.

Đàm Khải híp mắt cười, "Cậu có biết tiếp xúc cơ thể là cách tốt nhất khiến đối phương nhớ mãi không quên không? Chỉ cần cậu đủ tinh ý, cậu ta chắc chắn sẽ đổ rạp."

Lục Huyền Âm: "..." Càng nghe càng khó tin.

Tại sao hắn lại đi hỏi một kẻ toàn được người ta theo đuổi cách theo đuổi người khác chứ.

Rất muốn bỏ về.

Đàm Khải lại lần nữa phát huy tác dụng của mình, liên tục truyền đạt kiến thức cho Lục Huyền Âm, người được xưng là thần đồng lúc nhỏ.

Ừm, rất có cảm giác thành tựu.

Rốt cuộc anh ta cũng có thể "dạy dỗ" Lục Huyền Âm một lần.

Sau khi Lục Huyền Âm nghe hết thì cảm thấy vô cùng rườm rà.

Thế nhưng hắn lại không thể làm gì.

Đàm Khải bảo rằng đó là quy trình, không thể sai sót, hắn chỉ có thể miễn cưỡng mà gật đầu.

"Người đó là ai vậy? Tớ quen không? Đẹp lắm sao?"

Lục Huyền Âm hơi nheo mắt, đáy mắt vụt qua ý cười, "Khi nào thành công sẽ nói cậu."

Đàm Khải: "..." Ái chà chà, mù mắt chó bổn thiếu gia rồi!

Hừ, ích kỷ! Anh ta thầm phỉ nhổ.

"Vậy hai người có, vô ý nắm tay hay đụng chạm gì chưa?"

Lục Huyền Âm nhìn Đàm Khải, "Cậu là biến thái sao?" Đầu óc kia ngoài kinh doanh cũng chỉ có thứ này là giỏi.

Đàm Khải bĩu môi, "Ừa, cậu đang tìm biến thái xin giúp đỡ đấy, đồ trong ngoài bất nhất."

Lục Huyền Âm: "..."

"Tớ, từng ôm qua."

"Ồ, ai ôm ai?" Anh ta cố hết sức giữ bình tĩnh.

"Cậu ấy ôm tớ, tớ ôm cậu ấy.

Đều có cả."

Hôm nay Lục Huyền Âm phá lệ nói rất nhiều, câu chữ dài dòng, đúng là hiếm gặp.

Càng ngày càng muốn gặp cậu trai đó.

Ngọn lửa nhỏ như thế nào mà có thể làm tan chảy núi băng chớ?

Đàm Khải giật giật môi.

Thật giỏi quá đi.

Người ta ôm luôn rồi, không dắt nhau về nhà đi.

"Còn gì nữa không?"

"Không."

Hắn làm sao có thể nói, mình nhịn không được liền hôn trộm đối phương.

"Thật?"

Hắn gật đầu.

Đương nhiên Đàm Khải không thể nhìn ra vấn đề gì, đành tiếc nuối buông tha.

Anh ta lầm bầm vài câu, chắc hẳn là lại mắng Lục Huyền Âm.

Chỉ là lúc sau lại ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc, nét mặt không còn vẻ bông đùa ngày thường, "Lục Huyền Âm, tớ nhắc nhở cậu, đồng tính luyến ái dù phổ biến nhưng vẫn còn khó chấp nhận.

Cậu nếu như đồng ý thì phải chịu áp lực cả từ gia đình lẫn cấp trên, còn phải xem xét đối tượng của cậu có đủ dũng khí chống lại ánh mắt của mọi người hay không.

Con đường này không dễ đi, càng khó nhận được sự thấu hiểu.

Gia đình thường còn dễ nói chuyện, nhưng cậu lại là con trưởng trong quân gia, định sẵn là phải chống đỡ rất nhiều thứ.

Nếu cậu đã chọn thì hãy nghiêm túc với nó đi.

Một khi cậu trêu đùa con người ta, thì đó chính là tội ác đấy."

Nói xong anh ta cúi đầu, chỉ thấy sống mũi cao ngất cũng đôi môi mím chặt, như đang kiềm chế thứ gì đang nhộn nhạo.

Lục Huyền Âm đương nhiên biết chuyện gì đã diễn ra, hắn khẽ thở dài, "Tớ không phải người thích đem tình cảm ra trêu đùa."

Đàm Khải gật đầu, "Vậy thì tốt."

....!
[Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattlad của tieubacdinh.

Đọc truyện trên trang chính chủ ủng hộ tác giả.

Cảm ơn rất nhiều.]

Duệ Thư Bạch được nghỉ Tết rồi.

Cậu lo dọn nhà dọn cửa, dán giấy đỏ, hoa mai vàng khắp nơi, rất có không khí.

Cậu đã lên kế hoạch.

Năm nay về trễ một chút, ở lại đón giao thừa cùng Lục Huyền Âm, chắc chắn sẽ rất "lỡn mợn".

Duệ Thư Bạch ngồi cười ngốc nghếch.

Hôm nay là hai mươi, còn 10 ngày nữa mới đón giao thừa, nhưng sợ ngài Đại tá bận lịch nên có lẽ cậu sẽ hỏi thăm trước.

Nghĩ tới việc cùng nhau xem pháo hoa ở quảng trường đông người, mình có cơ hội chen lấn "nhào" vào lòng đối phương cậu liền hận không thể quay thời gian tới tối 30 ngay lập tức.

Nghĩ là làm, cậu đứng dậy đi ấn chuông nhà hắn.

Bên trong cạch cạch mở cửa ra.

"Có chuyện gì sao?"
______

Ặc ặc, xin lỗi mọi người rất nhiều.

Đình vừa kiểm tra xong liền chạy đi đăng chương đây.

Kết quả kiểm tra rất tốt nên cũng vui vẻ, hì hì????

Mọi người thông cảm cho Đình nha >.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play