Không chỉ Nam Tương Uyển cười khúc khích mà các đồng đội của cô ấy cũng cười rất vui vẻ.
Thật tự hào khi nói những điều này!
Nhưng cuối cùng, Chu Sa đã bình tĩnh lại và nói: “Chúng mình sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài cho đến khi nó bị phơi bày một cách thụ động.”
Cát Đông Tuyên: “Mặc dù mình không biết tại sao, nhưng các cậu đều nói mình ngốc nên mình nghe theo đội trưởng.”
Vân Tiền: “Ừ, cậu không sợ rằng một người nào đó không thích sẽ đặt điều nói xấu A Uyển sao?”
Chu Sa gật đầu: “Đúng vậy, hãy nhìn những gì đã xảy ra trước đó với A Uyển, con người là những sinh vật rất phức tạp, không phải ai cũng thực sự hạnh phúc cho A Uyển như chúng ta.”
Sa Linh:“Điều cần thiết là phải giữ bí mật.”
Chu Văn Hạ: “Đúng đó, vai trò của A Uyển bây giờ đã thay đổi, câụ ấy là một người lính, vì vậy hãy giữ bí mật hồ sơ cá nhân của cậu ấy”
Đặng Tư Nam: “Mình hiểu, nhưng không hiểu lắm.”
Nam Tương Uyển: “Không sao, mình cũng không hiểu.”
Mọi người: “Hahaha!”
Họ lại vui vẻ ăn và uống Coke.
Chu Sa đã tìm ra cách biện pháp đối phó, chắc chắn những rắc rối với vấn đề này trong thời gian sắp tới sẽ xuất hiện.
Chỉ là nó sẽ bộc phát như thế nào, có phải do có người cố ý làm hay do ảnh hưởng tích cực không thì không ai có thể đoán trước được.
Chu Sa, với tư cách là đội trưởng, cô chỉ nhắc nhở các đồng đội của mình cách bình tĩnh đối phó với các cuộc tranh cãi, để không gây rắc rối cho Nam Tương Uyển.
Điều quan trọng nhất là thống nhất với nhau!
Mà việc Nam Tương Uyển phải làm, chính là bảo vệ thật tốt chính mình, để Destiny tiến bộ trên cơ sở nhóm nữ thần tượng như ban đầu!
Một thành viên của nhóm nhạc nữ là một người lính, điều đó có nghĩa là một điều gì đó khác biệt.
Mọi người thảo luận đến hai giờ sáng.
Cuối cùng, Chu Sa ngẩng mặt: “A Uyển có địa vị đặc biệt, chúng ta cũng đại biểu cho thể diện
quốc gia, sau này mọi người nhất định phải thận trọng trong lời nói và việc làm, đừng để cho A Uyển khó xử! Hiểu chưa?”
Mọi người: “Hiểu rồi!”
Chu Sa: “Được, đi ngủ đi!”
Bảy người tách ra trở về phòng.
Cũng muộn rồi, ăn no rồi đi ngủ, cảm giác này thật hạnh phúc.
Nam Tương Uyển cũng buồn ngủ đã lâu, vừa đuổi sáu người bọn họ đi cô liền nhảy lên giường.
Ngủ!
Ngày hôm sau.
Triệu Thiên Thành dậy từ sáng sớm, đầu tiên anh đến nhà hàng ăn sáng, sau đó bao lì xì trong nhóm để đánh thức mọi người.
[Destiny (8 người)]
‘Triệu Thiên Thành: [Hồng bao]’
‘Triệu Thiên Thành: [Hồng bao]’
‘Triệu Thiên Thành: [Hồng bao]’
Anh gửi ba cái liên tiếp, đều là lì xì có giá trị lớn.
Trong tình huống bình thường, nó sẽ bị cướp trong giây lát, nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Không ai giành lì xì!
Đến cả người mê tiền như Nam Tương Uyển cũng không giành!
Triệu Thiên Thành cả kinh, những đứa trẻ này đổi tính nết hay sao?
Tình cờ là trợ lý của đội đi ngang qua bàn bên cạnh và bưng một đĩa thức ăn.
Triệu Thiên Thành giữ cô lại: “Những người kia đâu?”
Trợ lý: “Ồ, họ còn chưa dậy!”
Triệu Thiên Thành: “???”
Anh vội vàng xem thời gian, đã 9 giờ sáng rồi.
Không đúng!
Hôm qua 11 giờ từ nơi diễn tập về, bọn nhỏ mệt như heo chết, lẽ ra phải tắm rửa sạch sẽ đi ngủ sớm.
Tính theo thời gian bình thường thì ngủ 8 tiếng 9 tiếng là đã đủ giấc rồi mà?
Sao còn chưa tỉnh!
Lúc này, trợ lý nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Nhân tiện, ông Triệu, tôi thấy trong phòng của Nam Tương Uyển lão sư có bảy bát mì còn sót lại, hơn mười cân vỏ tôm, một bàn thịt nướng, còn có một hộp Coca vẫn còn nửa hộp."
Triệu Thiên Thành: “!!!”
Lũ khốn kiếp này!
Nửa đêm thức trắng, bí mật ăn tôm hùm nướng và uống nước có ga mà không nói cho anh biết?
Triệu Thiên Thành tức giận đến mức không ăn sáng nữa, ngay lập tức, chạy lên lầu gõ cửa từng phòng một để đánh thức mọi người!
Dậy cho tôi!
Dậy!
Tất cả cô gái Destiny đều không tỉnh táo, ngay cả Nam Tương Uyển cũng có vẻ choáng váng khi bị lôi khỏi giường.
Các trợ lý trong đội bận rộn tới lui, chỉ giúp họ mặc quần áo và rửa mặt.
Triệu Thiên Thành đứng trong hành lang với khuôn mặt đầy vạch đen và hét lên: “Mau lên! Đừng bắt tôi dùng bạo lực!”
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Sau nửa giờ thúc giục, bảy người cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc và xuất hiện trong thang máy.
Giờ khắc này, bảy người còn đang ngẩn người, theo bản năng đi theo người phía trước.
Triệu Thiên Thành đi ở phía trước dẫn đường: “Ăn sáng đi, ăn xong liền đi hiện trường chuẩn bị hóa trang, ta nghĩ các ngươi đều đã quên ngày hôm nay có lịch trình phải không?”
Nam Tương Uyển: “Tôi muốn ăn một bát mì da bụng lớn.”
Những lời này vừa nói ra, Cát Đông Tuyên lập tức bừng tỉnh: “Ồ đúng rồi, A Uyển, đi với mình, mình đưa cậu đến đó.”
Sa Linh: “Mình cũng đi.”
Đặng Tư Nam: “Mình đi cùng cậu.”
Vân Tiền và Chu Văn Hạ không nói gì, nhưng họ đã di chuyển đôi chân của mình, đi theo sau Nam Tương Uyển.
Chu Sa đứng ở cuối cùng hướng Triệu Thiên Thành xin lỗi: “Thực xin lỗi Triệu tiên sinh, ngày hôm qua chúng ta đã hứa sẽ đi ăn một bát mì da bụng lớn.” Sau đó cô cũng rời đi!
Triệu Thiên Thành đờ đẫn đứng đó.
Trong bảy đứa trẻ, chỉ có Chu Sa bình tĩnh và bình thường, biết cách xin phép anh.
Nhưng chỉ xin phép liền chạy đi là không đủ, phải không?
Ah!!!
Tất cả các bạn đã bị Nam Tương Uyển dụ dỗ rồi!
Cuối cùng, Triệu Thiên Thành xoa bụng, nãy anh không ăn là bởi vì nóng lòng gọi mấy đứa trẻ dậy, cho nên…
Anh cũng đi theo mấy người họ, cùng nhau đi ăn cơm!
Có rất nhiều nhà hàng mì ở Tân Kiệt, Cát Đông Tuyên tìm thấy một nhà hàng tương đối nổi tiếng theo tuyến đường trong trí nhớ, cô đưa mọi người vào và bắt đầu gọi món.
Cát Đông Tuyên: “A Uyển, nhìn xem cậu muốn thêm gì, cậu có thể thêm bất cứ thứ gì vào tùy theo sở thích.”
Nam Tương Uyển: “Mình hai bát.”
Cát Đông Tuyên: “Mình còn không thể ăn hết một bát mì!”
Nam Tương Uyển: “Vậy thì mười bát.”
Cát Đông Tuyên: “Thôi đừng, ngồi xuống đi, mình chia cho cậu một ít.”
Triệu Thiên Thành quán mì nhỏ trước mặt, không có thanh niên, chủ quán và khách hàng đều là người lớn tuổi.
Anh hơi kinh ngạc, anh thật không ngờ đám trẻ này lại đến quán như này ăn cơm.
Chúng thậm chí còn mong chờ?
Triệu Thiên Thành nghĩ một chút, và gọi một bát mì cho mình, thêm thịt lợn băm nhỏ, bã dầu và rau xanh.
Nhân viên mang lên không bao lâu, Triệu Thiên Thành đã ăn vào miệng.
Uầy! Đây là loại mì thần tiên nào?
Ngon quá!
Triệu Thiên Thành bắt đầu cắm đầu vào ăn mì, nó thực sự rất ngon.
Mì của những người khác cũng được phục vụ lên từng cái một, họ cũng tập trung ăn như những chú lợn con.
Nam Tương Uyển ngồi riêng một bàn, trên mỗi bàn có năm cái bát, một mình cô ăn!
Lúc này, Cát Đông Tuyên mua một đống đùi gà rán từ cửa hàng nhỏ bên cạnh: “Đùi gà Dicken, hai cái cho A Uyển, còn lại mỗi người một cái.”
Triệu Thiên Thành vô thức đưa tay ra lấy, nhưng anh chẳng được gì.
Cát Đông Tuyên: “A! Triệu tiên sinh, sao anh lại ở đây? Tôi không mua cho anh!”
Triệu Thiên Thành: “!!!”
Anh đi cùng từ đầu, cô không thấy sao?
Cát Đông Tuyên lấy ví ra: “Tôi mệt rồi, tiền tôi đưa cho anh, anh Triệu, anh tự đi mua đi, được không?”
Triệu Thiên Thành: “…”
Không! Anh là một ông chủ đàng hoàng, ai cần tiền của một cô gái nhỏ như Cát Đông Tuyên chứ?
Triệu Thiên Thành suýt nữa tức chết!
Các thành viên bên cạnh anh ấy càng cười lớn hơn, cô nhóc Cát Đông Tuyên này thật hài hước haha!
Lúc này, Nam Tương Uyển mới đưa ra một cái đùi gà: “Ông Triệu, nhớ phát bao lì xì đấy.”
Triệu Thiên Thành nước mắt giàn giụa cầm lấy cái đùi gà, thơm quá!
Đúng là chỉ có đứa trẻ A Uyển này là còn tốt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT