"Có phải bà đã gặp được người muốn mua tôi không? Họ là người như thế nào vậy?" Cậu cúi người xuống nhặt lấy từng mảnh vỡ của tách trà, giọng điệu nhẹ nhàng, gương mặt cũng thập phần ôn hòa. Cậu sẽ không an ủi bằng những lời nói vô bổ mà bằng sự tôn trọng, sự trả ơn
"Ta... đã gặp họ ở bệnh viện. Ta chỉ biết là một ông chủ lớn tuổi, luôn có vài vệ sĩ đi cùng, nhưng lúc đó chỉ có bảo vệ tới hỏi nên cũng không biết ông ta là người như thế nào" Bà ấy nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cậu, vẻ mặt hối lỗi liền lộ ra, cách nói chuyện cũng không còn kiêu căng nữa
"Tôi có điều kiện trước khi bị bán đi" cậu ngồi xuống đối diện với bà ấy, dùng tâm trạng bình ổn nhất đối mặt với bà, muốn dùng chính giá trị của bản thân để trả lại cho bà ấy tất cả những gì bà ấy đã bỏ ra cho bà cậu, cho chú và cho cả cậu.
"Không phải đâu, ta không phải... Mà điều kiện gì?" Bà ấy nhìn cậu như vậy liền hoang mang nhưng cũng tò mò về điều kiện mà cậu nói
"Một là tôi muốn giữ lại căn nhà này, nó sẽ đứng tên tôi. Hai là tôi muốn gặp người mua chính mình trước khi bị bán đi." Cậu không cần bất cứ thứ gì nữa, tự do đã không còn thì những tài sản, những vật ngoài thân kia có cũng vô dụng. Nhưng cậu muốn giữ lại nơi mình được sinh ra, nơi mình lớn lên và là nơi chứng kiến tất cả những kỷ niệm về ba mẹ và bà. Trong ngôi nhà này có những vật dụng đã chứng minh họ từng tồn tại, từng hiện diện trong cuộc sống của cậu, cậu sẽ giữ nguyên chúng để khi không thể cố gắng chống chọi với cuộc sống nữa cậu sẽ trở lại đây, để được yên bình nằm trong vòng tay của họ, nghe họ thì thầm những lời yêu thương. Khóe mắt ướt đẫm, bờ môi nhỏ run run, cổ họng dần nghẹn đắng khi những ký ức kia vụt trở về. Đây là lần đầu tiên cậu bật khóc từ sau khi bà mất, nỗi đau mất đi người thân này cậu đã sớm được cảm nhận nhưng cho tới bây giờ vẫn không đủ mạnh mẽ để vượt qua được. Biết rằng đời người ngắn ngủi, sinh lão bệnh tử là chuyện không thể tránh khỏi nhưng mà khi chứng kiến bà nội, ba mẹ từ từ rời khỏi thế gian, không còn những cái ôm, những lời âu yếm hỏi han, những cử chỉ yêu thương chăm sóc là ai thì cũng sẽ giống như cậu, chìm trong tuyệt vọng mà thôi.
"Tại sao?" bà ấy nghe xong liền hỏi lại, hoàn toàn không hiểu ý muốn của cậu cho tới khi nhìn cậu bật khóc nức nở như một đứa trẻ, trái tim của bà ấy cũng dần mềm lại. Nhìn đứa trẻ chưa hẳn là trưởng thành này, bà ấy liền nhớ về quá khứ của mình, tuy hoàn cảnh gia đình không khá hơn cậu nhưng bà ấy vẫn có cha mẹ kề bên chăm sóc cho tới khi lớn. Còn đứa nhỏ này từ khi 7 tuổi đã lần lượt chứng kiến ba mẹ rồi mới đây là người bà đã chăm sóc cậu mười năm qua đời, bà đã hiểu cậu hơn một chút rồi
"Tôi muốn giữ lại mọi thứ của bà." cậu nói lên ý muốn của mình trong nước mắt
"Thực ra, mọi chuyện cũng không hẳn là quá xấu đâu..." bà ấy nhẹ nhàng lên tiếng. Trông cái thời đại này, chỉ cần một lời nói là muốn bán, hay muốn làm gì đó gây hại tới omega liền bị cảnh sát hỏi thăm ngay
"Tôi muốn gặp để xem họ là người như thế nào và đương nhiên giá trị đổi lại như thế nào cũng là do tôi quyết" Sơ Mặc tạm thời bỏ đi sự xúc động mà nhìn vào cô mình nói lên ý kiến riêng
"Tại sao? Ta là người giám hộ tạm thời cho mày nên ta có quyền hơn ai hết. Mà cũng không phải là ta muốn bán mày thật đâu." Ánh mắt bà ấy đanh lại khi nghe cậu nói muốn quyết định tiền mua cậu, gì chứ cơ hội kiếm tiền khó có được này bà ta nhất định phải làm chủ, hơn nữa là cậu lại tự nguyện, không gì tốt hơn.
"Người bị bán đi là tôi, giá trị của tôi như thế nào bà quyết được không. Hơn nữa, bà nên chăm sóc cho chú và hai em hơn là suốt ngày nghĩ tới việc kiếm tiền từ chỗ tôi đi. Chú bị thương nặng như vậy, bà càng phải chăm sóc chú nhiều hơn, còn A Ly, là omega nên bà cũng cần phải bảo vệ em ấy nữa, A Nguyệt thì còn nhỏ, để tâm tới em ấy nhiều một chút sẽ khiến em ấy bớt cô đơn, bớt tủi thân hơn đi. Nếu bà là A Nguyệt có một người chị là omega bà sẽ hiểu, em ấy đã phải chịu đựng những gì, cuộc sống ở trường học của em ấy không dễ dàng như bà nghĩ đâu." Cậu cúi đầu giọng điệu tràn đầy cảm thông, chính những gì trải nghiệm của cậu khi còn đi học đã khiến cậu nhìn ra được những gì mà hai cô em gái nhỏ này đang phải trải qua. Nhưng người mẹ này của chúng lại chỉ mải mê với sự giàu sang viển vông mà không để tâm tới chúng, không biết chúng còn nhỏ mà đã đối mặt với mọi sự khinh thường miệt thị của người khác một cách cô độc. Bà cậu đã bảo vệ cậu khỏi những ánh mắt ấy rồi những câu nói như "Quái vật như mày mà cũng đi học..." hay "Mày bị phân hóa thành omega nam rồi mày đã dụ dỗ được thằng alpha ngu ngốc nào chưa"..."đồ quái vật, đồ nô lệ..." khiến cho cậu luôn luôn biết ơn vì mình còn có bà yêu thương như vậy. Nếu được cậu muốn là người bảo vệ cho hai đứa em này, thậm chí muốn là người bảo vệ cho tất cả omega có cuộc sống bất hạnh ngoài kia. Bởi chỉ khi là omega thì mới hiểu được omega. Dị giới tính là kết quả của việc phân chia giới tính thứ cấp, diễn ra hoàn toàn tự nhiên và không thể can thiệp. Cho nên, là omega khi được sinh ra cũng đâu thể tự lựa chon giới tính cho mình, nếu có thể được lựa chọn thì thế giới này sẽ mất đi sự cân bằng vốn có của nó. Nếu không có omega thì những alpha ưu tú kia sẽ không được sinh ra và ngược lại, nếu không có alpha thì những omega kia sẽ khó có khả năng được thụ thai, sẽ khó có thể duy trì được giống nòi, còn nếu chỉ dựa vào beta thì sẽ chẳng còn gì đặc biệt nữa cả. Cho nên, cả omega, alpha và beta đều là sự tồn tại không thể thiếu, bổ sung lẫn nhau khiến cho thế giới này mang một màu sắc hoàn toàn mới (omegavers, màu sắc mà chỉ có hủ mới thích:>). Chỉ ở thế giới này, omega chính là nửa còn lại xứng đáng nhất với các alpha hay với những người biết bảo vệ và trân trọng họ, coi họ là bạn đời là tri kỷ trăm năm thay vì là một công cụ, một nô lệ.
"Đó là bởi vì chúng ta quá nghèo khổ, nếu chúng ta giàu có, tất cả những kẻ đó sẽ không còn khinh thường mà thay vào đó là sự kính nể, tôn trọng. Và mày sẽ là bước đệm khiến tao tiến vào thế giới giàu sang đó. Những người đó đã tới tìm ta và hỏi ta một số chuyện liên quan tới omega trong nhà. Ta thắc mắc làm sao họ biết được thì bà hàng xóm ở khu nhà bên đã nhanh miệng nói ra hết cả mày và A Ly đều là omega. A Ly còn nhỏ, còn đang đi học, còn lại mình mày là omega đã phân hóa, họ hỏi khá chi tiết từ tên tuổi... Còn nói là omega nam đặc biệt, họ muốn tìm." Bà ấy nhớ lại khoảng thời gian này hai ngày trước tại bệnh viện nơi chồng bà đang nằm điều trị, cái người hàng xóm kia đã dẫn họ tới gặp bà
"Sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Tại sao cứ phải là omega nam, trên thành phố chắc cũng không thiếu, cớ sao lại tới nơi này tìm, còn nữa là sao lại trùng hợp gặp được mà bà hàng xóm đó giới thiệu với bà chứ?" Cậu ngu ngơ hỏi nhưng lại trúng vào trọng tâm vấn đề, những câu hỏi đều khiến cho câu chuyện của bà ta có nhiều sơ hở vô lý
"Ta cũng có hỏi họ như vậy, họ nói ông chủ tịch gì đó quê ở thị trấn bên cạnh, về thăm quê, người thân của ông ta nằm ở trong cùng một bệnh viện với chú mày, nên tiện hỏi thăm quanh đó tình cờ gặp bà kia rồi mới được dẫn tới gặp ta. Còn lý do vì sao là omega nam thì ta đây cũng chịu" Bà ấy ngồi lại xuống ghế rót nước uống rồi bình tĩnh trả lời câu hỏi của cậu
"Còn gì nữa không?" Cậu nghe qua cũng thấy hợp lý liền chăm chăm nhìn bà ta hỏi tiếp
"Ta không định tin họ, muốn rời đi thì bị bà kia cản lại nói là họ rất giàu có và nổi tiếng trên thành phố lớn, có thể kết thân với họ liền lập tức đổi đời nên ta đã ở lại. Họ nói muốn tìm một omega còn trẻ tuổi chưa lập gia đình để xem mắt với cháu trai của họ. Lúc đó ta đã nghĩ, nếu có chuyện tốt đó thì khi đối tượng là A Ly chẳng phải nó sẽ trở thành con dâu nhà hào môn sao, còn ta sẽ là thông gia vs gia đình đó chắc chắn sẽ một bước lên mây. A Ly cũng sẽ được sống trong giàu sang sung sướng, việc học hành cũng sẽ không còn vất vả nữa, cũng sẽ không còn ai kỳ thị con bé nữa. Nhưng họ đã đánh gãy mộng tưởng của ta, người họ muốn tìm là một omega nam không phải nữ. Ta đã một lần nữa muốn rời đi thì cái bà hàng xóm đó lại mở đường cho ta, mày sẽ đi thay A Ly, ta cũng không phải lo lắng A Ly có thể bị đám người giàu đó ngược đãi nữa. Nếu mày đi, lợi ích có lẽ sẽ ít hơn, nhưng thời gian còn dài, mày sẽ không bỏ mặc chú mày và hai đứa em mày sống vất vả đâu nhỉ. Ta đã nói với họ về mày và họ đề nghị muốn gặp mặt." Bà ta không những có thể để con gái vào tình huống khó khăn, nguy hiểm mà còn tin vào lời xúi dục kia bán đi đứa cháu của mình chỉ vì nhũng ham muốn về sự giàu có điên rồ của bà ta. Thật là thương cho người làm con như cô bé A Ly khi có một người mẹ ích kỷ đến vậy
"... Gặp mặt sao, vừa đúng ý. Bao giờ có thể gặp được?" Cậu nhếch khóe miệng cười nhạt, đã quá quen với dáng vẻ của bà ta nên cậu rất bình tĩnh trước tình huống này, cũng đã quyết định gặp mặt những người đó xem sao
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT