Hôm nay là một ngày mệt mỏi.

Bạch Vũ mệt mỏi, cậu vợ nhỏ bên cạnh cũng mê man không tỉnh dậy nổi.

“Thiếu gia? Hôm nay không cần đi làm ạ?” Dì Chúc thấy mãi mà Bạch Vũ và cả cậu vẫn chưa xuống ăn sáng liền lo lắng đi lên phòng riêng của hai người đánh thức.

“Dì giúp tôi nấu một bát cháo cho em ấy nha. Chắc phải mất một lúc nữa em ấy mới tỉnh.” Bạch Vũ đầu tóc tuy hơi rối thần sắc có chút uể oải nhưng vẫn không thể dìm nổi sự đẹp trai muôn thuở kia được.

“Tôi biết rồi. Vậy hai người nhớ xuống ăn sáng nha.” Dì Chúc nhìn thấy Bạch Vũ quả thật mệt mỏi cho nên cũng không làm phiền anh nữa, liếc sang đứa trẻ còn đang vùi mình vào trong chăn mà ngủ kia, bà tự dưng thấy có chút tự mãn. Tuy rằng không hề có một chút máu mủ gì với nhau nhưng bà đã chăm sóc cho Bạch Vũ từ khi anh còn bé, cũng biết rõ những chuyện mà anh đã làm từ trước đến giờ. Chỉ cần Bạch Vũ có được một bạn đời thật đặc biệt, để yêu thương và bảo vệ là bà đã không còn gì lo lắng nữa rồi.

Sau khi dì Chúc rời đi thì Bạch Vũ quay trở lại giường. Anh còn đang tưởng tượng trong đầu cảnh cậu nhõng nhẽo, làm nũng với mình chỉ vì muốn được ngủ thêm, bất giác cong khóe môi.

"Anh… " Một tiếng kêu khẽ khàng từ đụn chăn lọt vào tai của Bạch Vũ.

“Của em đây!” Bạch Vũ đáp lời đầy sự dịu dàng, anh chậm rãi nhẹ nhàng tới gần cậu, vừa vén chăn ra liền thấy khuôn mặt trắng bệch đang nhăn lại của cậu.

“Papi, em đau bụng…” Cậu đưa khuôn mặt khó coi ấy ra khỏi chăn, nhìn anh đầy khó chịu và đau đớn. Hai tay cậu đổ mồ hôi lạnh ngắt, run run ôm lấy cổ anh, đợi anh dựng dậy liền nép vào ngực anh mà thút thít bắt đầu khóc.

“Đau bụng… Để anh gọi Bạch Xuyên tới.” Bạch Vũ nhìn thấy cậu đau đớn như vậy thì bắt đầu hoảng hốt, vội mở điện thoại ra gọi cho anh trai mình, vừa gọi vừa xoa xoa cho bụng cậu bớt đau hơn.

Điện thoại vừa kết nối với người bên kia mà Bạch Vũ đã gắt gao nói “Xuyên, Sơ Mặc bị đau bụng, không được tốt cho lắm, anh mau tới đây đi.”

“Tôi còn đang dở việc ở bệnh viện, hay cậu đưa Sơ Mặc tới đây đi.” Bạch Xuyên khó khăn nói vào điện thoại, chẳng hiểu là gặp phải chuyện gì nhưng bên phía bệnh viện có vẻ đang rất ồn ào và tất bật.

Bạch Vũ nghe như vậy cũng không còn nghĩ được gì nữa, tắt máy cái rụp. Anh cúi xuống muốn xem tình hình cậu như thế nào thì phát hiện cậu đã đau đến mức ngất đi rồi.

Lo lắng cậu xảy ra chuyện không may cứ quanh quẩn trong đầu nên Bạch Vũ quả quyết bế cậu lên rồi bước nhanh xuống lầu.

Dì Chúc nghe thấy tiếng bước chân còn tưởng hai người đã xuống ăn sáng nên đã ngó ra nhìn, cảnh tượng Bạch Vũ mặc đồ ngủ, khuôn mặt căng thẳng cực độ, trên tay đang bế cậu đang bất tỉnh nhân sự, chân thì bước nhanh đến hoảng loạn ngay lập tức đập vào mắt bà.

Dì Chúc lo lắng chạy lại theo chân Bạch Vũ mà hỏi “Thiếu gia, cậu ấy sao vậy?”

“Dì Chúc chuẩn bị cho em ấy ít đồ, em ấy bị đau bụng.” Bạch Vũ đáp lời, bước chân lại càng nhanh hơn.Trong lòng anh hiện tại đang nóng như có lửa đốt, anh không dám chậm trễ dù chỉ một phút thôi, cậu mà có chuyện gì nghiêm trọng thì anh chắc chắn sẽ chẳng thể nào tha thứ cho chính bản thân mình được.



Vẫn là tòa bệnh viện biệt lập chỉ dành riêng cho omega ấy, Bạch Vũ không màn đến hiện tại bản thân mình ra sao, dọa người như thế nào. Anh chỉ dám không ngừng tiến về phía trước, trừng mắt với tất cả những ai có ý ngăn cản mình, nhanh chóng đưa cậu cho bác sĩ kiểm tra.

Cậu lúc này cũng đã tỉnh lại, vẫn đau đớn nhưng không dám cử động, lo lắng sợ hãi vì Bạch Vũ không thể theo mình vào phòng kiểm tra. Bác sĩ có hỏi như thế nào cũng không hề đáp lời, cứ run rẩy co người lại một chỗ, dùng hai tay ôm lấy bụng, tiếng khóc thút thít phát ra.

Không thể nắm được tình hình của bệnh nhân nên y tá chỉ có thể phá lệ mà cho Bạch Vũ vào.

Cùng lúc ấy, Bạch Xuyên cũng đã tới.

Nhờ sự động viên của Bạch Xuyên và Bạch Vũ cho nên bác sĩ cũng dần dần hiểu được tình hình.

Cậu đã nói rằng cảm giác đau đớn ấy ở vùng bụng dưới, giống như khoang sinh sản đang không ngừng co thắt khiến cậu rất khổ sở, đau đến mức ngất đi rồi tỉnh lại.

Bác sĩ đã trấn an cậu rồi bắt đầu siêu âm cho cậu thật cẩn thận.

“Bạch thiếu. Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.” Bác sĩ siêu âm xong thì lặng lẽ cất máy vào chỗ cũ, quay sang nhìn Bạch Vũ với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

Tính cả cô y tá thì có tất cả là năm người đang có mặt trong phòng. Trừ cậu và Bạch Vũ còn đang ngơ ngơ ra không hiểu gì thì vẻ mặt của ba người còn lại thật sự kì quái hết sức.

“Được.” Bạch Vũ vẫn mang bộ mặt không hiểu gì, máy móc gật đầu rồi đi theo bác sĩ.

“Anh Xuyên, em bị làm sao vậy?” Cậu lúc này đã không còn cảm giác đau đớn đó nữa, nhìn sang Bạch Xuyên mà hỏi.

“Để Bạch Vũ nói chuyện với bác sĩ trước rồi chính cậu ấy sẽ nói với em sau.” Bạch Xuyên chỉ mỉm cười hiền lành nhéo má cậu một cái, giọng đầy ần ý.

“Sao phải để anh ấy nói ạ?” Cậu càng nhìn càng không hiểu, một bụng thắc mắc cứ hết liếc Bạch Xuyên rồi lại ngó sang y tá.

Cô y tá cũng hiểu ý Bạch Xuyên cho nên thấy cậu nhìn sang phía mình cũng lắc đầu giả bộ không biết.

Trong khi đó Bạch Vũ giống như một cái máy, lật đật đi phía sau bác sĩ về phòng làm việc của ông, vừa lo lắng vừa khó hiểu.

Bác sĩ ngồi xuống ghế ở bàn làm việc của mình, nhìn lên Bạch Vũ bắt đầu hỏi “Bạch thiếu, gần đây cậu và bạn đời có làm chuyện vợ chồng không?”

Bạch Vũ sửng sốt mất mấy giây rồi cũng bình tĩnh trả lời lại “… Có!”

“Có tiến vào khoang sinh sản hay không?”

“Cũng có một vài lần, nhưng gần nhất thì không. Tại em ấy không thích.” Bạch Vũ có cảm giác bản thân đang quay về thời làm học sinh, ngày ngày đều nơm nớp lo sợ việc bị thầy cô khảo bài. Thậm chí nhiều lúc, kể cả những chuyện riêng tư như yêu ai, đi đâu làm gì cũng bị thầy cô có ý dò hỏi.

“Tôi có việc này muốn thương lượng với cậu.”

“Dạ, ông cứ nói đi.” Bởi vì cảm nhận được một áp lực vô hình đến từ vị trí bác sĩ chuyên điều trị cho omega, cho nên Bạch Vũ càng ngoan ngoãn trả lời, hồi hội và lo lắng nhân đôi.

“Tôi mong cậu có thể tạm dừng chuyện vợ chồng lại một thời gian.”

“Tôi biết… Nhưng còn lí do thì sao?” Bạch Vũ king ngạc, mặc dù đã chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhưng với yêu cầu này thì có hơi khó hiểu với anh.

“Lí do chính là bởi vì ba tháng đầu thời kì mang thai chính là khoảng thời gian nguy hiểm nhất với đứa bé. Giai đoạn này thai nhi vẫn chưa được ổn định cho nên cần tránh tất cả mọi tác động từ bên ngoài, cho dù là việc vui chơi hay vận động mạnh, làm việc quá sức đều không được, làm chuyện vợ chồng càng không được.”

Bạch Vũ phát ngốc đứng im tại chỗ, giống hệt máy chủ đình công. Mặt anh ngơ ngác nhìn vị bác sĩ trung tuổi điềm đạm lịch sự trước mặt, giống như chưa thể tiêu hóa được mớ thông tin mà tai mình vừa nghe.

“Bạch thiếu, cậu nghe tôi nói gì không?” Bác sĩ thấy vẻ mặt sững sờ của anh thì có hơi buồn cười, nhịn lại tiếp tục hỏi anh.

“Ý ông nói là sao? Em ấy… Mang thai?!!” Bạch Vũ máy móc đáp lời lại, càng hoang mang hơn khi bắt đầu tiếp nhận thông tin lần thứ hai.

“Phải rồi. Lúc nãy siêu âm cậu chưa thấy đứa bé trong khoang sinh sản của vợ mình à?.” Bác sĩ không nhịn được nữa, che miệng cười.

“Cái cục nhỏ xíu đó là em bé?” Bạch Vũ ngơ ngác nhớ lại rồi phun ra một câu thừa đường thiếu muối.

“Cậu này vừa uống nước biển hả? Con cậu mà cậu bảo cái cục này cục kia thế sao? Vợ cậu mang thai rồi, 7 tuần, đứa trẻ khỏe mạnh. Nghe rõ chưa.” Bác sĩ càng nghe Bạch Vũ nói càng buồn cười, rốt cuộc cũng không trêu đùa anh nữa mà nói thẳng ra.

Bạch Vũ không nghĩ ngợi gì nữa, quay người đi thẳng.

Đầu anh tự dưng bị bác sĩ thao túng mà rỗi thành một cục hỗn loạn.

Nếu như cậu có em bé, nghĩa là đứa trẻ đó là con anh, nghĩ là anh có con rồi.

Ủa sao nghe khó tin?!!! 😃)

Bạch Vũ vẫn chưa hết shock, bước vào trong phòng bệnh của cậu. Anh hít sâu một hơi đi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, khuôn mặt vẫn chưa hết hoang mang.

“Papi, anh sao thế? Bệnh của em nghiêm trọng lắm sao?” Cậu thấy Bạch Vũ căng thẳng thì cũng bắt đầu căng thẳng.

Bạch Xuyên nhìn em trai mình một hồi.

“Anh Xuyên, rốt cuộc em bị làm sao? Sao anh ấy lại như vậy?” Cậu nhìn sang Bạch Xuyên lần nữa tìm câu trả lời.

Bạch Xuyên vẫn không nói gì chỉ cười tinh nghịch.

“Papi…” Cậu đang yên lành bị hai anh em nhà họ Bạch dọa cho lo lắng, không biết mình bị làm sao cũng không biết phải làm gì.

“Sơ Mặc, bình tĩnh nghe anh nói.” Bạch Vũ lên tiếng.

“Ừm…” Cậu gật nhẹ đầu, chăm chú nhìn anh.

“Thực ra… Bác sĩ có nói là, trong bụng em lúc này đang có một sinh vật nhỏ, nó sẽ ở trong đó làm mưa làm gió tận chín tháng mười ngày mới chịu chui ra.” Bạch Vũ giống như một mụ phù thủy đang kể chuyện để hù dọa lũ trẻ.

“Sinh vật nhỏ?” Cậu hoảng hốt. Đương nhiên là với câu chuyện xàm xí như vậy, cậu giống như một đứa trẻ ngây thơ bị dọa cho hoảng hốt ngồi bật dậy.

“Ấy ấy ấy… Em bình tĩnh đã đừng manh động…” Bạch Cuyên thấy cậu ngồi dậy đột ngột thì vội vàng đỡ lấy cậu, giữ cậu bình tĩnh lại. Xong, anh quay sang nhìn em trai mình vẻ mặt tức giận, đánh vào người em trai một cái rồi mắng “Thằng nhóc điên này, đừng có dọa em ấy như vậy, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

“Xin lỗi…” Bạch Vũ thấy cậu phản ứng bất ngờ như vậy thì cũng hết hồn, vội vàng ôm cậu xin lỗi.

“Anh mau nói đi, rốt cuộc là em bị làm sao? Sao từ nãy tới giờ cứ úp úp mở mở thế? Có biết là em lo lắng lắm không?” Cậu chui trong ngực anh ấm ức mà mắng.

Bạch Vũ đẩy cậu ra, nhìn sâu vào đôi mắt cậu một cái rồi lại ghé sát tai cậu thì thầm “Hình như, papi làm em có em bé rồi.”

“…” Cậu ngây người nhìn Bạch Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play