Khương Liên và Dương An vẫn thập thò trước cửa, thấy Xuyên Giang đi ra ngoài thì nhanh chóng vào vị trí, chắp tay hành lễ.
Nàng lấy túi càn khôn ra, đưa 3 phong thư cho Khương Liên rồi nói:
- Lần này ta chọn 4 người đi cùng là Anh Kiệt, Niệm Chân, Ninh Hinh và Dương An. Cầm lấy rồi chia nhau mà đưa thư cho những người còn lại đi!
Khương Liên nhận lệnh, rồi nhanh chóng cùng Dương An rời đi.
Hiện giờ chỉ còn lại Xuyên Giang. Nàng ta triệu Tĩnh Anh kiếm đến, rồi nhanh chóng ngự kiếm bay đi.
Nàng chẳng đi đâu xa cả, chỉ lên ngọn núi phía sau tông môn, nơi mà có pháp trận phong ấn. Xuyên Giang đến nơi, đi qua kết giới, tiến sâu vào trong.
Bên trong kết giới đằng kia, là 1 khu vực có phong cảnh khá mơ mộng: sương mù chập chờn dưới chân, cùng những bụi cây đầy những đóa hoa mới chớm nở. Nàng ta tiện tay ngắt mấy nhánh hoa, nhanh chóng di chuyển, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Nơi Xuyên Giang đến, là 1 bãi đất bằng, trên đó có dựng 1 bia mộ.
Nàng thay hoa, thắp 3 nén nhang lên, rồi ngồi bên cạnh tấm bia đó, tự độc thoại 1 mình.
- 200 năm trôi qua rồi đó, đồ nghịch tử này!
- Dạo này công việc cũng nhẹ nhàng 1 chút, nên chẳng có gì làm nhiều. Ngươi nói xem ta có nên soạn thêm vài bộ công pháp nữa để đưa cho đám sư đệ sư muội kia của ngươi ôn tập không?
- Gã Thanh Di đó kiên trì thật. Ta đã cạch mặt gã ta những 200 năm trước rồi, không ngờ đến tận bây giờ gã vẫn còn rảnh hơi mời ta tham dự cái đại hội do gã chủ trì kia nga!
- Ta có dự định để 4 đệ tử đi cùng ta tham dự đại hội lần này, nhưng lại sợ không ổn lắm. Đặc biệt là đại sư huynh của ngươi đó! Chỉ sợ hắn ta đến đấy rồi làm loạn lên thôi!
- Ngươi đúng là đồ đại nghịch bất đạo nga! Đáng lẽ ra ta lên phải phi thăng thành thần từ lâu rồi, nhưng nhờ ngươi mà ta vẫn phải đau đầu vì đủ thứ!
Luyên thuyên 1 hồi, Xuyên Giang ngừng lại, giọng có chút run rẩy. Nàng ta chỉ nói cho đủ mình nàng nghe:
- Ta… nhớ ngươi, Lưu Phong!
—
1 ngày trước khi Giao Kiệt đại hội diễn ra, những đệ tử tham gia đại hội đều đã có mặt đông đủ.
Anh Kiệt sau khi biết bản thân đã được sư tôn chọn đi tham gia thi đấu, mới đầu còn khăng khăng từ chối, nhất quyết đòi nhường tấm vé tham gia thi đấu này cho người khác, nhưng không hiểu sao sau 1 đêm tâm tính của vị đại sư huynh này trở lại bình thường, thậm chí còn cam đoan rằng nhất định bản thân đến đấy sẽ không làm mất mặt cả tông môn.
Hắn ta đứng trước cổng tông môn cùng với Ninh Hinh, Niệm Chân và Dương An. Ninh Hinh tò mò hỏi Dương An:
- Nè Dương An sư đệ, sao lần này sư tôn lại đồng ý tham gia Giao Kiệt đại hội lại rồi nga?
Dương An lắc đầu:
- Đệ không biết nga! Hay là do lần này sư tôn quan tâm, quay lại Minh Thành phái vì có mục đích khác?
Anh Kiệt bên cạnh tán đồng:
- Đệ nói cũng phải a! Sư tôn đã cạch mặt thì ngài cạch thẳng mặt luôn, không màng quan tâm tới đối phương đang nghĩ gì đâu! Cho nên có khả năng là sư tôn có mục đích khác!
Niệm Chân gật gù:
- Đệ cũng tán thành nga—
Đang bàn tán xôn xao, thì Xuyên Giang đi đến. Cả nhóm liền chắp tay hành lễ:
- Đệ tử bái kiến sư tôn!
Nàng ta nhìn lướt qua từng người 1, rồi nói:
- Đến đủ rồi chứ?
Anh Kiệt đáp lại:
- Thưa sư tôn, đã đến đủ rồi ạ.
- Vậy thì tốt. Nhanh chóng khởi hành đi.
Dứt lời, Xuyên Giang vung tay, triệu hồi Tĩnh Anh kiếm đến, rồi ngự kiếm rời đi, thẳng hướng về Minh Thành phái.
Đám đệ tử cũng ngự kiếm, bay đằng sau lưng Xuyên Giang.
Ngự kiếm tầm vài canh giờ, bọn họ đã đến nơi.
Cũng như 200 năm trước, phòng trọ cũng chật ních cả người. Họ còn để ý, lần này còn có khá nhiều môn phái mới nữa a!
Khi đi thuê phòng trọ, Xuyên Giang đang định đặt cọc tiền thuê phòng luôn, đột nhiên có 1 tên đệ tử không biết từ môn phái nào, đến gây khó dễ cho nàng.
- Nè mỹ nhân đằng đó ơi~ Sao lại đi có 1 mình thế kia, mau qua đây chơi với ca ca nào~
Xuyên Giang cực kỳ ghét những người hay sử dụng từ “ca ca” kia đi ve vãn nàng, nhưng nàng ta vẫn cố nhịn lại, từ tốn nói:
- Còn bé thì ăn nói cho cẩn thận chút đi, không mai sau lại không còn cái răng nào đâu.
Tên đó trợn ngược mắt lên, nhưng hắn ta vẫn tươi cười:
- Vậy nàng là người của môn phái nào? Chỉ cần đi theo ta, thì ta đảm bảo tông môn của nàng không phải lo về tiền bạc nga~
Lần này Xuyên Giang không nhịn nữa, trực tiếp triệu Đông Quân tới, vụt mạnh xuống đất, dọa cho tên đệ tử đó phải ngồi bệt xuống.
- Tông môn của ta không thiếu thốn đến nỗi phải khiến ta đi làm mấy trò vô phép tắc đó cho đám các ngươi!
Tuy đã ngồi bệt xuống đất, nhưng tên đó vẫn lên giọng thách thức:
- Ngươi thử đụng vào 1 cọng tóc của ta xem, chắc chắn cả phái Hỗn Lâm sẽ không tha cho đám các ngươi đâu!
Xuyên Giang nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu:
- Hỗn Lâm phái? Chưa từng nghe qua.
- Ngươi…! - Hắn ta tức đến đỏ mặt.
- Phụt…!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT