Đến dự lễ Thái bình chi huy, Cố Tịch Hy cũng không trang điểm quá cầu kỳ, chỉ căn dặn Chương Hằng chọn cho mình một bộ trang phục có màu sắc tươi sáng một chút. Hoàng hậu từng nói với nàng, khí độ của đích thê không nằm ở sự lộng lẫy và sặc sỡ của vẻ ngoài, mà nằm ở sự đoan trang, cao quý tỏa ra từ bên trong.
“Chúng ta không giống những phi tử khác, không cần phải biến mình thành khổng tước nhiều màu, hòng mong ánh mắt của phu quân có thể dừng lại đôi chút.”
Nàng mỉm cười vâng dạ, lại nghĩ đến giữa hoàng đế Cao Tông và hoàng hậu nào được mấy phần chân tình. Nhưng mà bà vẫn ngồi vững ở phượng vị, vẫn là nữ nhân được trọng và có vị trí lớn nhất trong tâm tư của đế vương.
Cho nên, Chương Hằng chưa từng dạy nàng cách làm sao để khiến Hoàng Phủ Minh Phong si tâm đắm đuối vì mình, bà chỉ dạy nàng cách làm sao có thể khiến hắn nhận ra nàng thông minh và quan trọng.
Hoặc cũng có thể họ biết, Hoàng Phủ Minh Phong có thể động tâm, nhưng vĩnh viễn sẽ không giao ra cho nàng chân tình. Vì làm người chỉ có một tấm chân tình duy nhất, hắn đã trao đi rồi…
Chỉ là, suy nghĩ này khiến cõi lòng Cố Tịch Hy bất chợt lạnh lại. Dù gì nàng chỉ là một nữ nhân hèn mọn, vốn không biết trời cao đất rộng, từ khởi nguyên, trái tim thiếu nữ chỉ cầu được một tấm chân tình.
Cố Tịch Hy khẽ đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong đang ngồi bên cạnh, cảm thấy hắn quá xa vời. Nàng chợt nhớ đến lúc bọn họ ướt sũng, đối diện với ranh giới sống chết ở hạ nguồn Bạc thủy, tuy ngàn cân treo sợi tóc, nhưng dường như đó là lúc nàng thấy mình đến gần hắn nhất.
Nàng phát hiện đôi mày rậm của hắn chợt khẽ nhíu lại, sắc mặt cũng không tốt lắm:
“Điện hạ sao thế?”
Hoàng Phủ Minh Phong cũng nhìn nàng:
“Nàng nói gì?”
“Thiếp thấy… tinh thần chàng hình như hơi không tốt.” Nàng vừa đáp vừa đưa tay lên mày mình, cố ý nhắc nhở biểu cảm của hắn.
Hoàng Phủ Minh Phong phát giác, ngay lập tức điều chỉnh lại thần sắc.
Thanh âm của Cố Tịch Hy pha lẫn sự lo lắng:
“Gần đây chính sự rất bận sao?”
Hắn im lặng chốc lát, ánh mắt vẫn không dời khỏi người nàng, sau cùng gật đầu:
“Một chút, không sao.”
Cố Tịch Hy còn chưa, kịp đáp lời, Hoàng Phủ Minh Phong đã nói tiếp, khóe miệng còn để lộ nụ cười:
“Vẫn lo cho ta sao?”
Nàng cơ hồ mở to mắt hơn một chút, đáp không suy nghĩ:
“Sao lại không?”
Nụ cười trên môi hắn vẫn không thu lại:
“Tưởng nàng sẽ còn giận ta.”
Cố Tịch Hy ngay lập tức đơ người, trong đầu liền lập tức hiểu ra hắn đang muốn đề cập đến chuyện gì, chợt nảy sinh một chút chua chát. Nàng có quyền giận hắn sao, đến cuối cùng, sau sự lạnh lùng đến mức gần với nhẫn tâm của hắn, nàng cùng lắm chỉ có thể nghiến răng tự phẫn trong lòng, ngoài mặt thì lại luôn luôn nhậm bồ hòn làm ngọt.
Nàng chưa kịp đáp lời, cũng không biết nên đáp như thế nào, tiếng hô dõng dạc của thái giám đã tức thì vang lên:
Hoàng đế Cao Tông ngồi xuống vị trí cao quý nhất, nghiêm nghị nói:
“Bình thân!”
Hoàng đế có sự anh minh của hoàng đế, hoàng hậu có khí độ của hoàng hậu, người ngoài nhìn vào cũng không cần để tâm đến nội tình bên trong, chỉ cần đưa giọng ca tụng đế hậu tình thâm là được rồi.
Sau khi hoàng đế Cao Tông nói vài lời mở màn cho buổi tiệc, tất cả mọi người đều đồng l;oạt nâng ly chúc mừng. Khi đưa rượu lên miệng, Cố Tịch Hy lại có chút tò mò khi nhớ vể chiếc mặt nạ chye hết gần nửa gương mặt của Hoàng Phủ Bắc Trì, không biết khi y ăn, uống sẽ như thế nào.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Bắc Trì dùng tay áo rộng thùng thình che đi toàn bộ gương mặt, ngay sau đó đã có thể uống cạn ly rượu trên tay mình.
Hoàng Phủ Minh Phọng ở bên cạnh chợt lên tiếng:
“Nàng tốt nhất đừng nhìn lung tung.”
Cố Tịch Hy ngay lập tức cụp mắt, tránh khiến người ngồi bên cạnh mình nảy sinh nghi ngờ, cho rằng nàng vương vấn cố nhân.
Khộng lâu sau đó, tiếng nhạc vang lên, từng tốp vũ cơ yêu kiều uyển chuyển tiến vào, dưới âm thanh vui tươi của nhạc sư và những động tác múa mê người của mỹ nữ, không khí xung quanh dần trở nên vui vẻ, náo nhiệt, ai ai cũng cười cười nói nói.
Cố Tịch Hy cũng không muốn nhìn xung quanh nữa, tránh gây ra phiền toái, chỉ thinh lặng uống từng hớp rượu nhỏ.
Ánh mắt nàng chỉ dao động khi trông thấy Hoàng Phủ Bắc Trì đang chậm rãi đứng lên, trên tay cầm theo chung rượu tiến về phía nàng. Như một phản xạ tự nhiên, Cố Tịch Hy ngay tức khắc dịch người sát vào Hoàng Phủ Minh Phong.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng phát giác ra vấn đề, hắn đưa mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Bắc Trì, rồi lại nhìn Cố Tịch Hy, giọng nói lạnh lùng:
“Nàng ngồi yên.”
Nàng đương nhiên rất muốn ngồi yên, nhưng bước chân của Hoàng Phủ Bắc Trì càng lúc càng gần.
Bên này, hoàng hậu, còn có Trường Khánh Diên đang ỡ tít phía xa cũng đã nhìn thấy, đôi mày phượng của hoàng hậu khẽ nhíu lại.
Thẳng tới khi Hoàng Phủ Bắc Trì đã tiến tới phía trước bàn của Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy, những người quan tâm đều căng mắt quan sát, những ai không biết vẫn vui vẻ nói cười.
Cố Tịch Hy mím chặt môi, bàn tay giấu trong ống tay áo âm thầm vò nát chiếc khăn lụa nhỏ.
Hoàng Phủ Minh Phong vẫn điềm nhiên, gương mặt hắn lộ ra vẻ hòa nhã và lễ độ:
“Nhị hoàng huynh.”
Một bên môi lộ ra khỏi chiếc mặt nạ của Hoàng Phủ Bắc Trì cũng nhếch lên, y nhìn hắn, rồi lại nhìn Cố Tịch Hy, giọng nói đều đều song lại không có ý che đậy vài tia hứng thú.
Y nói:
“Đây là thái tử phi danh bất hư truyền sao?”
Cố Tịch Hy biết, đến nước này, nàng không có cách nào làm con rùa rụt cổ được nữa. Hoàng Phủ Bắc Trì, người này có sự nham hiểm, cũng có sự mưu tính của mình, theo cách nói của Trường Khánh Diên, e rằng những thứ y biết không chỉ đơn giản là chuyện có kẻ giả mạo Trường Ý Đan nhập cung.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, cố gắng vẽ nụ cười lễ độ lên môi:
“Tham kiến nhị vương gia.”
Hoàng Phủ Bắc Trì nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt giấu dưới lớp mặt nạ đen láy và sâu hun hút, tựa hồ có thể bóc tách toàn bộ vỏ bọc của nàng, y nói:
“Ta trông thái tử phi thật quen mắt, không biết đã từng gặp qua nàng trước đây hay chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT