Chỉ là khi nàng mở mắt lại lần nữa, nét mặt của Hoàng Phủ Minh Phong vẫn lãnh đạm như cũ, hắn không vì bất kỳ sự oan uổng nào của nàng mà dao động.
Cuối cùng, Cố Tịch Hy chỉ có thể nghiến răng nói:
“Điện hạ, túi phúc đúng là ở chỗ thiếp, nhưng thiếp hoàn toàn không biết Bảo lương đệ cũng có một cái. Lần đó, sau khi thiếp nhập cung, nàng ấy ngày đầu tiên đến thỉnh an đã dâng cho thiếp thứ đó, coi như quà ra mắt, thiếp đương nhiên cũng không có tâm tư sâu xa đến mức đi tìm hiểu xem loại vải làm nên túi phúc đó là gì, có quý giá, có khan hiếm hay không, từ trước đến này vẫn luôn để ở hộp gỗ trắc.
Khi nàng ấy dâng tặng cho thiếp, Chương cô cô cũng ở cạnh. Điện hạ, cô cô là mẫu hậu đưa đến cho thiếp…”
Nàng cố ý nhấn mạnh thân phận của Chương Hằng với Hoàng Phủ Minh Phong. Phải, bà ấy là người của hoàng hậu, bất kể động tĩnh gì của nàng đều được báo về Phượng Tê cung, mà hoàng hậu chắc chắn không dung túng cho kẻ muốn làm hại hoàng tôn của mình. Hơn nữa, bà ấy còn là nhũ mẫu của hắn, hắn từ dòng sữa, đôi tay của bà mà lớn lên.
Chương Hằng hiểu ý nàng, ngay lập tức ứng tiếng đáp:
“Điện hạ, nô tỳ có thể dùng mạng mình làm chứng, ngày thứ hai sau khi thái tử phi nhập cung, Bảo lương đệ đã dâng túi phúc đó cho người.”
Cát Tường ở đó lập tức lê lên mấy bước, khóe miệng vẫn còn dính đầy máu, ra vẻ tận trung mà dập đầu trước Hoàng Phủ Minh Phong:
“Điện hạ, từng lời từng chữ nô tỳ nói đều là thật, người cũng tận mắt trông thấy xạ hương bên trong túi phúc đó mà! Nếu không phải người khác mưu hại, lý nào Bảo lương đệ của nô tỳ lại tự tay hại cốt nhục của mình?”
“Miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, một tiện nô cũng dám ở đây vu vạ cho thái tử phi?” Thanh âm đầy quyền uy của hoàng hậu vang lên, khiến tất cả mọi người có mặt trong chính điện đều quay mặt ra ngoài.
Trữ Nhi và Phương Giao hộ tống hoàng hậu bước vào.
Cố Tịch Hy âm thầm ghi nhớ, đây chính là lần đầu tiên nàng trông thấy dáng vẻ quyền uy của một bậc mẫu nghi thiên hạ thật sự. Trước đây, Chu Tuệ Tâm luôn xuất hiện trước mặt nàng bằng dáng vẻ hiền lành đức độ, đối đãi với nàng bằng sự toàn tâm toàn ý của một người mẹ nhân từ. Nhưng ngay lúc này, đó lại là dáng vẻ của một người đã ngự rất lâu trên phượng vị, là nữ nhân cao quý nhất trong thiên hạ này, uy lực và thanh thế trong ngữ điệu và ánh mắt có thể áp chế người khác.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy lần lượt hành lễ.
Hoàng hậu nhìn hai người, rồi lại nhìn thẳng vào Cát Tường, giọng nói sắc lạnh:
“Bản cung cho ngươi một cơ hội nữa, là ai sai ngươi vụ vạ cho thái tử phi?”
Đối diện với khí thế bức người của hoàng hậu, tia sợ sệt bắt đầu hiện lên trong đáy mắt của nàng ta, nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn phóng lao theo lao, hướng về Cố Tịch Hy mà nói:
“Nô tỳ không nói dối nửa lời, là túi phúc đó là thái tử phi mang tặng cho Bảo lương đệ, là thái tử phi hãm hại hoàng tôn của hoàng hậu nương nương!”
Cố Tịch Hy trừng mắt nhìn nàng ta, nếu cái nhìn có thể hóa thành tên nhọn, thì Cát Tường chắc chắn đã chết vạn lần dưới những tia sát khí trong mắt của nàng.
Nàng không thể chấp nhận những lời vu cáo này.
Đời này của nàng vốn dĩ đã quá lòn cúi và mờ mịt, lý nào ngay cả trong thân phận của Trường Ý Đan cũng phải hứng lấy máu tanh do người khác phun vào?
Chỉ là, so với ban đầu, nàng lúc này đã không còn phẫn nộ, ngược lại trong tâm trí nhiều hơn là sự bất ngờ và nghi vấn.
Đây rõ ràng là một màn vu vạ có quá nhiều lỗ hổng, thậm chí có thể nói là ngu xuẩn, muốn dựa vào lời nói không bằng không cớ của một tiểu nô tỳ mà hất chậu nước bẩn lên người thái tử phi. Chỉ duy nhất một điều có thể làm người khác động tâm, chính là Đông cung có hai nữ nhân cùng nhau tranh sủng, mà Bảo Quân Hoa chắc chắn không tự tay làm hại con của mình.
Phải biết rằng, đứa trẻ này chính là thành trì vững chắc cho địa vị sau này của nàng ta.
Cho nên, không bằng không cớ, cũng không thể định tội thái tử phi. Kẻ lập ra màn kịch này, vốn dĩ chỉ muốn nhân chuyện này mà gây ra những lời đàm tiếu trong hoàng cung, người người hồ nghi, người người suy đoán, người được lợi nhất sau khi đứa trẻ mất đi chính là thái tử phi.
Kẻ đó muốn phá hoại nàng từ từ, bắt nguồn từ gốc rễ sâu xa nhất.
Nhưng thứ kế hoạch lỗ liễu và ngu xuẩn này, thật sự có thể che mắt Hoàng Phủ Minh Phong sao?
Nàng từng thấy cách hắn chơi trò mèo vờn chuột với mình, ép nàng từng chút từng chút một phải thừa nhận mối quan hệ với Hoàng Phủ Bắc Trì, từng thấy hắn giả vờ bất lực, sau lại bất ngờ đánh úp khiến Tát Lạt vong thân, và nàng cũng từng thọ giáo cách mà hắn nuôi kế hoạch trả thù cho Trần Chiêu Thủy lâu tới như vậy, sau cùng dùng một con ngựa điên mà đẩy Hoàng Phủ Bắc Trì xuống vực tử thần…
Cố Tịch Hy ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên trong đầu lóe lên suy nghĩ, hắn chắc chắn phải biết được nàng không làm ra chuyện thế này.
Chỉ là, từng lời nói, từng hành vi của hắn hôm nay, đều như đang muốn thuận theo kẻ đầu têu kia, ép nàng vào tuyệt lộ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT