Cố Tịch Hy đương nhiên hiểu được dụng ý của Trường Khánh Diên, chỉ cần nàng liều chết không nhận, Hoàng Phủ Bắc Trì đương nhiên sẽ không ngang nhiên tới mức đứng trước tiền triều, nói thái tử phi hiện tại không phải Trường Ý Đan. Người ngoài hỏi y vì sao lại biết, y lại càng không thể nói vì y từng có một đoạn tình cảm vụng trộm với nàng ta!

Nhưng mà… cá chết lưới rách, cách thức liều chết cắn răng này liệu có thể biến thành tấm khiên che chắn cho nhà họ Trường hay không?

Cố Tịch Hy cảm thấy rất mơ hồ.

Nàng có thể suy tính như thế, Trường Khánh Diên hiển nhiên đã nghĩ đến trước nàng.

“Cho nên Đan nhi, thiên hạ tranh ngôi cửu ngũ, chúng ta bắt buộc phải trở thành kiềng ba chân hậu thuẫn cho một bên, bằng không chắc chắn sẽ bị nghiền nát.”

Cố Tịch Hy nghe lồng ngực mình như thể đang thu lại, è dè mà hỏi:

“Phụ thân, người muốn hậu thuẫn bên nào?”

Tuy nói đối với cả Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Bắc Trì, thân phận của nàng chính là vảy ngược chết người mà họ sẽ nắm vào để xô ngã Trường gia. Nhưng ngược lại chính Trường Khánh Diên cũng là một pháo đài kiên cố lực lưỡng, Trường gia hậu thuẫn cho ai, người đó sẽ tuyệt đối có thêm nhiều thuận lợi.

Cố Tịch Hy không biết, Trường Khánh Diên sẽ chọn nghiêng về bên nào.

Ông cười nhạt:

“Ta dốc sức đưa con đến vị trí này, há dễ nào lại chịu quay về vạch xuất phát.”

Cố Tịch Hy biết, Trường Khánh Diên chọn Hoàng Phủ Minh Phong.

Mà nàng khoảnh khắc này cũng không lý giải được tâm trạng của mình, cảm giác trút đi một phần lớn gánh nặng, thiếu điều thở phào một cái.

“Đan nhi, theo ta thấy, hẳn là sáng mai tiền triều sẽ nhận được tin Nhị vương gia chưa chết, sẽ sớm hồi kinh.”

“Vậy chúng ta…”

Trường Khánh Diên gật đầu:

“Chúng ta hiên ngang mà đối đãi, một lòng phò tá trữ quân.”

Đêm nay, sở dĩ Trường Khánh Diên muốn gặp mặt trực tiếp Cố Tịch Hy, là vì muốn thông báo tình hình để nàng chuẩn bị tâm lý, cũng là muốn chấn chỉnh lòng nàng.

Nếu trong cuộc tranh giành gió tanh mưa máu của hoàng thất, Trường gia buộc phải nghiêng hẳn về một bên, đứng ra chiến đấu, họ sẽ nghiêng về phía Hoàng Phủ Minh Phong.

Thái độ nhất nhất như tân này của Trường Khánh Diên, kỳ lạ lại làm Cố Tịch Hy nhớ đến thái độ của hoàng hậu Chu Tuệ Tâm.

Trước khi tạm biệt, nàng đã đánh liều hỏi Trường Khánh Diên:

“Phụ thân, Trường gia và Chu gia có quan hệ gì?”

Nàng không tin, một chữ giao hảo tốt đẹp lại có thể khiến hai nhà dốc sức vì hậu thế của nhau như vậy, điều này không đúng với hoàng cung lạnh lùng tình người mà nàng vẫn đang thọ giáo.

Động tác xoay người bước đi của Trường Khánh Diên hơi sững lại. Ông biết nàng thông minh, tinh ý, sớm muộn cũng sẽ nhìn ra những chuyện không giống với lẽ thường.

Nhưng nghi hoặc là một chuyện, có đáp án hay không lại là chuyện khác.

Trường Khánh Diên đưa lưng về phía nàng, nói khẽ:

“Sau này nếu cảm thấy thích hợp, tự khắc ta sẽ cho con biết. Đan nhi, chỉ cần nhớ, tiền triều có ta, hậu cung có hoàng hậu, con chỉ cần đi con đường của mình.”

Đi con đường của mình…?

Cố Tịch Hy đứng nhìn cho tới khi bóng lưng của Trường Khánh Diên bị bóng đêm nuốt chửng. Đây vốn dĩ nào phải con đường của nàng…

Từ Phúc đưa nàng trở về Tựu Nguyệt điện rồi cũng cáo từ. Khi về đến nơi, trông thấy phòng ngủ của mình vẫn thinh lặng như cũ, cảm giác mơ mơ hồ hồ dội lên, nàng mông lung nằm xuống, cuộn người vào chăn.

Trường Khánh Diên nói, Hoàng Phủ Minh Phong chắc chắn biết chuyện của Hoàng Phủ Bắc Trì, thậm chí có rất nhiều chuyện, hắn còn nắm rõ hơn cả ông. Cố Tịch Hy thắc mắc không thôi, rốt cục hắn đã chuẩn bị đối sách như thể nào cho sự trở về của một người đã chết?

Nhưng rồi nàng bỗng thấy, Hoàng Phủ Minh Phong đã chuẩn bị đối sách với nhị ca của mình rất nhiều năm nay, đến mức Hoàng Phủ Bắc Trì dường như chưa lần nào chiến thắng hắn.

Bằng không, y cũng không cần dùng tới kế sách giả chết để khép mình nuôi binh.

Tương lai mờ mịt, Cố Tịch Hy nàng không nắm bắt được bất kỳ điều gì. Nàng chỉ biết Trường gia sẽ đứng về phía Hoàng Phủ Minh Phong, mà nàng cũng đã nhiều lần thề thốt không phản bội hắn.

Cố Tịch Hy, sống là người của Hoàng Phủ Minh Phong, chết là ma của Hoàng Phủ Minh Phong.

Trong vô vàn những nguy lộ trước mặt, nàng cũng chỉ duy nhất bấu víu vào điều này.

Trường Khánh Diên nói không sai, sáng hôm sau, buổi họp triều vừa kết thúc đã ngay lập tức gây ra một cơn đại biến. Tiểu Bội Tử tức tốc chạy đến báo tin với Cố Tịch Hy mồ hôi cũng nhễ nhại đầy trán.

Nhị vương gia Hoàng Phủ Bắc Trì chưa chết, y chỉ là sau khi bị tướng giặc lôi đi thì ngã xuống vực thẳm, được thôn dân cứu thoát chết, nhưng mất trí nhớ nhiều năm liền, bây giờ mới có thể trở về nhận tổ quy tông.

So với Trữ Nhi hoang mang đến mức suýt thì đánh rơi chiếc quạt đang hầu gió, Cố Tịch Hy bình tĩnh hơn rất nhiều, vẻ mặt hoàn toàn nói lên bốn chữ hậu cung không can chính, nàng cũng không quen biết Hoàng Phủ Bắc Trì, y sống hay chết nàng không cần phải bận tâm.

Đợi Tiểu Bội Tử đi rồi, Trữ Nhi mới khẽ gọi nàng:

“Nương nương…”

Cố Tịch Hy cười nhạt:

“Phụ thân nói rồi, ta không quen biết y.”

Trữ Nhi lập tức hiểu Trường Khánh Diên đã đánh tiếng với Cố Tịch Hy, lòng cũng thoắt nhiên an ổn mấy phần.

Thật ra, vạn phần xảy đến, Cố Tịch Hy nàng hiện tại cũng chỉ có một mối băn khoăn và hồ nghi duy nhất, bản thân sẽ phải đối diện với Hoàng Phủ Minh Phong như thế nào.

Nhưng hắn không cho nàng cơ hội tìm ra giải đáp.

Hay nói đúng hơn, hắn không lui tới Tựu Nguyệt điện, nàng cũng hết cách.

Hai tuần trăng qua đi, tiền triều nhẩm tính thời gian Nhị vương gia hồi kinh, Cố Tịch Hy lại nhẩm tính ngày mình chưa được gặp hắn. Tiểu Bội Tử nói, thời gian này hắn thường xuyên qua đêm ở Thừa Chính điện, đôi lúc sẽ ghé nàng hoặc nghỉ lại Túc Dữ điện, vậy nhưng rốt cục lại chưa ghé sang Tựu Nguyệt điện của nàng lần nào.

Mỗi khi sang thăm Bảo Quân Hoa, lại trông thấy rất nhiều đồ ngon bổ dưỡng, la liệt từ bàn sang huyền tháp, đám cung nhân trong điện Túc Dữ lại giống như cố ý khoe khoang với nàng, là thái tử điện hạ lo lắng cho chủ tử bọn họ, ngày nào cũng cử người mang đến.

Cố Tịch Hy không thể không thừa nhận, có những lúc nàng tưởng như bản thân mình không mang nổi vẻ mặt khoan dung, độ lượng của đích thê nữa.

Ba tuần qua đi, nội thị của Hoàng Phủ Minh Phong vẫn không ghi nhận lần nào hắn lui đến chỗ thái tử phi. Từ Đông cung ra bên ngoài bắt đầu lan truyền tin tức thái tử phi làm thái tử gia phật lòng, có vẻ như liên quan đến cái thai của Bảo lương đệ.

Có người nói, chuyện sống chết cùng nhau ở Lũng Nham chỉ là nghe nói, sự thật bày ra trước mắt lại là Bảo lương đệ hoài thai sau khi thái tử phi nhập cung, nếu nói thái tử phi hưởng nhiều phước trạch, sao bây giờ còn chưa có động tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play