Cố Tịch Hy qua hết đêm dài, có men rượu nồng làm thuốc thử, cuối cùng vẫn không thể hiểu được vì sao Hoàng Phủ Minh Phong có thể bình thản mà ôm nàng ngủ, cứ như cơ thể nàng là cái gối ôm mềm mại vậy.
Trước kia trên giang hồ, nàng có nghe người ta nói, đàn ông có thể không động tâm, nhưng sẽ động dục. Mà Hoàng Phủ Minh Phong thì…
Hắn là đã không còn cự tuyệt nàng, ít nhất là khi ngủ đã không còn cảnh đấu lưng vào nhau, đồng sàng dị mộng, nàng cũng không cần phải khổ sở kiềm nén đến từng hơi thở của mình mỗi đêm. Hơn nửa đêm đó ở hạ lưu Bạc thủy, nàng cứu hắn, dù thế nào cũng đã chứng minh được nàng hoàn toàn không có tà tâm làm hại hắn.
Nếu không phải trên tay Bảo Quân Hoa không còn vết thủ cung sa, nàng ta hiện giờ cũng đang mang nhi tử, Cố Tịch Hy thật sự phải bạo gan nghi ngờ phương diện sinh lý của Hoàng Phủ Minh Phong gặp vấn đề…
Nàng nghĩ đến cảnh sau này hắn lên ngôi rồi, hậu cung ba ngàn giai lệ, đêm đêm lật thẻ thị tẩm, mà nàng vẫn là một nữ nhân bị hoàng đế đối đãi vô tình vô tự… Người ta nói, nữ nhân trong cung có được sự ngoại lệ của hoàng đế là điều tốt, nhưng mà cái sự ngoại lệ này, nàng vừa nghĩ đến đã muốn hoang mang sợ hãi.
Rốt cục nàng phải làm gì?
“Nàng ngọ nguậy gì đấy?”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khẽ khàng, pha lẫn chút phong vị lười biếng. Cố Tịch Hy từ trong vòng tay rắn rỏi và lồng ngực ấm áp ngó lên, trông thấy Hoảng Phủ Minh Phong đã tỉnh, đang đưa mắt nhìn nàng.
Trời vẫn còn chưa sáng, bên ngoài vẫn còn bị phủ bởi màn đêm.
Cố Tịch Hy chân thành nhận lỗi:
“Thiếp làm điện hạ thức giấc ạ? Thiếp xin lỗi…”
Bàn tay Hoàng Phủ Minh Phong di chuyện một ít, từ eo lên trên, cuối cùng đặt sau gáy Cố Tịch Hy.
“Lại không ngủ được sao? Thế nào, có chuyện gì?”
Nàng đương nhiên không thể nói bản thân vì không được lâm hạnh nên cả sinh lý lẫn tâm lý đều không được thoải mái, không thể ngoan ngoãn mà ngủ. Nhưng trời còn chưa sáng đã vội tỉnh, lại còn ngọ nguậy một hồi, nói không vì cái gì thì chỉ có quỷ mới tin.
Cố Tịch Hy chớp mắt:
“Thiếp… thiếp là đang nghĩ tới chuyện của Tát Lạt.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Minh Phong phát ra tia hứng thú:
“Thế nào?”
Nàng cảm thấy, nói mấy nghi vấn ở trong lòng mình ra với hắn cũng không có gì là không hay, dù sao trước kia nàng cũng từng nói ra sự nghi ngờ của mình đối với biểu hiện của Tát Lạt, và bây giờ thực tế chứng minh mối nghi ngờ đó là đúng. Chỉ là khi đó thì nói ra đã muộn, Hoàng Phủ Minh Phong sớm đã nắm mọi thứ trong lòng bàn tay từ lâu.
“Điện hạ, chuyện của Tát Lạt đến đây là xong rồi sao?”
Người bên cạnh cất giọng bình thản:
“Ý nàng thế nào?”
Cố Tịch Hy nói, bản thân mình lại không thấy câu chuyện sẽ dừng lại ở đây. Nói đến cùng, Tát Lạt ở tộc Miêu đúng là chiến thần dũng mãnh, uy chấn lẫy lừng trên biết bao trận tranh hùng nơi sa mạc. Sự hậu thuẫn của Miêu tộc và tộc trưởng đối với y đều không có gì phải bàn. Y muốn gì sẽ được cái đấy, y chính là công thần bậc nhất, là kẻ duy nhất khi đối mặt với tộc trường Miêu không cần phải làm bật kỳ động tác hành lễ truyền thống nào.
Địa vị và tiền bạc, Tát Lạt đó không thiếu thứ gì, đầu óc cũng thuộc hàng tinh quái xảo quyệt, đến lúc này tại sao lại mày ra màn cướp giật này?
Hoàng Phủ Minh Phong cười, bàn tay đặt sau gáy nàng xoa nhẹ vài cái:
“Nàng muốn nói gì?”
Cố Tịch Hy có hơi e dè:
“Liệu có ai ở phía sau y không?”
Bằng không, Tát Lạt đó chỉ có thể là vì nước tràn vào não nên mới làm ra kiểu chuyện thế này.
“Nàng nghĩ vậy sao?”
Còn không phải sao? Hơn nữa, chuyện này nàng nghĩ đến được, Hoàng Phủ Minh Phong hắn lại càng hiển nhiên có thể nghĩ ra.
Cố Tịch Hy vẫn không quên lời dặn của Trường Khánh Diên trước khi nàng đến Lũng Nham này. Ông lặp lại hai lần, bảo nàng tuyệt đối phải để tâm U Cốc, vậy nên nàng mới không cho rằng chuyện này cứ vậy kết thúc mà không có chút can hệ nào tới địa điểm kia.
“Điện hạ, thiếp chỉ lo diệt cỏ không diệt tận gốc, năm sau xuân đến, cỏ sẽ lại nảy mầm.”
Cỏ sẽ lại nảy mầm…?
Nàng nghe tiếng cười khẽ của hắn vang lên trên đỉnh đầu mình, sau đó một cái chớp mắt, cơ thể to lớn bất thần xoay sang, hai tay hắn chống hai bên tựa một vòng kiềm, khóa chặc cơ thể nàng dưới lớp chăn dày.
Cố Tịch Hy tưởng đầu mình bị nướng cho chín…
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong không hề lung tung, hắn chỉ siết chặc nàng một chút, giọng nói trầm thấp:
“Nếu cỏ lại nảy mầm, nàng có dám cùng ta tiêu diệt?”
Cố Tịch Hy không hiểu rõ ý hắn, song vẫn vô thức gật đầu.
Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, còn đằng này người nàng lấy là đương kim thái tử, cũng đã tuyên cáo thiên hạ rồi. Nếu cỏ kia uy hiếp hắn, nàng đương nhiên dám thẳng tay đốt cho chúng thành tro!
Hoàng Phủ Minh Phong cong môi, vươn một tay xoa đầu nàng, hơi thở lướt trên trán nàng mang theo một chữ:
“Ngoan…”
Cố Tịch Hy sau đó đã không còn bận tâm đến chuyện ai đó đứng sau Tát Lạt. Tuy Hoàng Phủ Minh Phong không hề nói rõ, nhưng thái độ đó của hắn đã hoàn toàn biểu thị hắn biết rõ chuyện này, chỉ là vì một lý do nào đó mà chưa thể phanh phui. Vậy thì không cần lo, hắn biết là được, trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần là chuyện hắn biết, hắn sẽ có thể dần dần thâu tóm hết trong tay.
Suy nghĩ này hiển nhiên đến mức, Cố Tịch Hy đã không phát hiện ra rằng, nàng đã vô thức mà phong thần cho Hoàng Phủ Minh Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT