Cẩn thận nghĩ lại, Cố Tịch Hy cảm thấy cuộc đời mình rất ly kỳ. Ban đầu chỉ là một nữ nhân lưu lạc, lắc mình một cái lại biến thành thiên kim tiểu thư, sau đó bị cuốn vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị của cửu tử thiên triều.
Nàng thật sự đã bị cuốn vào, thậm chí là cuốn rất sâu.
Khi Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy trở ra, tin tức về việc Hạ Hầu Niên bị thích khách giết chết đã lan tới tai hoàng đế Cao Tông.
Nghe nói ông ấy đã rất bất ngờ, cũng rất phẫn nộ, thích khách nào lại dám gan lớn hơn hùm ra mà ra tay giết người ngay trong ngày sinh tuần của hoàng đế chứ!
Chưa kể người chết là Hạ Hầu Niên, một người võ công thâm hậu đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ.
Cố Tịch Hy không đợi đến hoàng hôn, lên xa giá trở về Nghi Lâm uyển trước.
Nàng không muốn nghe thêm tin tức về chuyện này nữa.
Trữ Nhi vừa trông thấy nàng, phản xạ đầu tiên là kêu lên:
“Nương nương, người sao thế này?”
Cố Tịch Hy bất giác đưa tay sờ lên cổ, lúc này mới nhớ đến vết thương do kiếm của Hạ Hầu Niên gây ra. Vết thương rất nhỏ, nhưng động vào vẫn cảm thấy rát.
Nàng lắc đầu:
“Ta không sao, ta muốn tắm một lát, ngươi chuẩn bị đi.”
Nàng muốn ngâm mình, muốn thay đi bộ y phục chất chứa quá nhiều bí mật này.
Trong lúc Trữ Nhi giúp nàng chải tóc liền phát hiện ra cây trâm bạch ngọc đã biến mất, nàng cũng chỉ tiện miệng nói chắc là đã rơi mất ở đâu đó rồi.
Trữ Nhi liền vâng dạ, không thắc mắc nữa. Và cho dù có thắc mắc, Cố Tịch Hy biết nàng ta sẽ không nói, nô tỳ đã được dạy quy tắc rất kỹ, không được khiến chủ tử khó chịu.
Tắm rửa và thay y phục xong, Cố Tịch Hy lên ghế ngồi, tiện tay mở một quyển sách ra đọc, nhưng từ đầu đến cuối cũng không chú ý đến một chữ nào ở bên trong.
Nàng đoán, hoàng đế Cao Tông hẳn sẽ không làm lớn chuyện này, ít nhất là cho tới khi tiệc sinh thần kết thúc và khách quý các nước chư hầu đã quay về.
Dù sao, chuyện thích khách xuất hiện ở di trường, ngang nhiên giết võ tướng trong tiệc sinh thần của hoàng đế, đối với thể diện của Đại Sở chỉ có hại không có lợi.
Nàng chỉ băn khoăn, liệu hoàng đế có nghi ngờ Hoàng Phủ Minh Phong không?
Nhưng mà, nàng không quản nổi chuyện này.
Thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, Hoàng Phủ Minh Phong mới trở lại Nghi Xuân uyển. Quả thật buổi săn bắn đã không dừng lại chỉ vì cái chết của Hạ Hầu Niên.
Vết thương trên cổ nàng càng lúc càng ửng đỏ, hiện lên giữa làn da trắng ngần trông rất bắt mắt.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy từ ống tay áo ra một hộp thuốc mỡ:
“Nàng bôi đi, đây là thuốc trị thương xóa sẹo của Điền Thương.”
Tuy miệng bảo nàng bôi đi, nhưng hắn lại tự tay tháo nắp hộp, tự mình bôi thuốc lên vết thương cho nàng.
Cố Tịch Hy hơi rụt cổ lại.
Hoàng Phủ Minh Phong đột nhiên thấp giọng:
“Nàng cũng hay thật, lúc đó có thể hiểu được mà phối hợp ăn ý với ta.”
Cố Tịch Hy cười khẽ, cố ý nói:
“Có lẽ vì thiếp và điện hạ tâm ý tương thông.”
Thật ra, lúc đó nàng cũng sợ đến mất mật đi. Nhưng nếu mất bình tĩnh thi thì sẽ không giải quyết được gì cả.
Nàng cũng tin, Hoàng Phủ Minh Phong đã xoay người đỡ cho nàng một mũi tên tẩm đầy kịch độc ở Bạc thủy, thì lúc này cũng sẽ không bắn mũi tên đó vào nàng
Nàng tin, hắn nhất định sẽ có cách.
Hơn nữa, Cố Tịch Hy cũng cẩn thận đem những lời mà Hoàng Phủ Minh Phong từng nói với nàng ghi nhớ trong lòng, hôm nay rốt cục cũng có chỗ dùng đến.
Nàng hỏi hắn:
“Chuyện… thích khách thế nào?”
“Sau khi kết thúc sinh thần mới có thể điều tra.”
Hắn lại kiểm tra vết thương trên cổ nàng một lần nữa, sau đó mới nói:
“Tối nay còn có yến tiệc ở Liên các, nàng nghỉ ngơi một lát đi. Ta còn có chuyện cần xử lý.”