Xa giá một lần nữa khởi hành quay về Tịch Lạc viên. Cố Tịch Hy vẫn giữ bó hoa dại mà A Cát Mi Trang tặng trong tay, rảnh rỗi lại lật qua lật lại xem xét.
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn nàng, hỏi:
“Nàng thích sao?”
Cố Tịch Hy chưa từng nói với hắn, mình rất thích hoa dại, không chỉ vì nó gắn với mệnh của nàng như lời Bạch Lão nói, mà còn vì nàng cảm thấy chúng rất kiên cường, bất kể ngoại cảnh khắc nghiệt thế nào vẫn có thể mãnh liệt mà sống.
Nàng mỉm cười:
“Xem ra công chúa đó ở Hương quốc chính là một viên minh châu quý giá trong tay phụ mẫu.”
Cho nên nàng ta mới đơn thuần và vô lo vô nghĩ như vậy.
Hoàng Phủ Minh Phong khẽ ừ một tiếng. Cố Tịch Hy lặng lẽ nhìn hắn thêm một chút, sau đó mới đặt bó hoa xuống khoảng trống bên cạnh, ngón tay dần di chuyển, chạm nhẹ lên họa tiết tinh xảo trên ống tay áo của hắn.
“Điện hạ, thiếp hỏi chàng chuyện này được không?”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, gật đầu:
“Nàng hỏi đi.”
“Thiếp nghe Chương cô cô nói trước kia A Cát thế tử từng đến thiên triều làm chất tử, vậy mối quan hệ giữa chàng và ngài ấy có tốt không?”
Hoàng Phủ Minh thuận tay ôm lấy nàng:
“Sao lại hỏi chuyện này?”
Cố Tịch Hy vẫn chưa chắc chắn việc Hoàng Phủ Bắc Trì có quan hệ gì với Miêu tộc hay không, nên nàng vẫn chưa dám nói lý do thật sự với hắn. Chỉ có thể nói bảy phần là thật:
“Như hôm qua thiếp nói với chàng, lo sợ các chư hầu vì loạn mà sinh thù, có mưu đồ không tốt với Đại Sở. Nếu chàng có quan hệ tốt với thế tử Hương quốc, vậy nguy cơ này có thể giảm đi mấy phần rồi.”
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn nàng một lúc, sau đó hình như âm thầm nén một tiếng thở dài, sau cùng là gật đầu:
“Không tính là thân thiết, nhưng quan hệ không tệ. Nàng yên tâm, Miêu tộc và Hương quốc tuyệt đối sẽ không liên thủ, ta có thể chắc chắn chuyện này.”
Lời này của hắn, thật sự có thể đập tan đi rất nhiều sự lo ngại trong lòng Cố Tịch Hy.
**
Sau khi nghênh đón đoàn người Hương quốc trở về, Hoàng Phủ Minh Phong liền đi thẳng tới thư phòng, nói có chuyện cần xử lý. Một lát sau, Trữ Nhi nói với nàng rằng Hoàng Phủ Miên Khang cũng đến.
Cố Tịch Hy ngồi bên bệ cửa sổ, nhìn về hướng thư phòng của Hoàng Phủ Minh Phong. Nàng không muốn quấy rầy hắn, nhưng vẫn không nén được tò mò, không biết huynh đệ họ sẽ bàn bạc những gì…
Nàng biết, họ chắc chắn sẽ nói về đối sách, không chỉ đối với Hoàng Phủ Bắc Trì, mà là với tất cả những kẻ tâm tư không yên đang nhìn tới ngai vị của hoàng đế Cao Tông.
Cách đây mấy tháng, trước khi Cố Tịch Hy bị cấm túc, trong cung xuất hiện lời đồn, nói Cao Tông hoàng đế tuổi đã chạm ngưỡng lục tuần, sức khỏe cũng không còn tráng kiện như xưa, nói không chừng chỉ vài năm lẻ nữa thì Đại Sở sẽ có tân đế.
Mười phần thì chín phần có thể là đương kim thái tử hiện tại, nhưng cầm vàng còn sợ vàng rơi, không ai biết chắc được chuyện tương lai.
Những lời không cát tường đó bị dập tắt rất nhanh, nhưng những ai có mưu lược một chút đều biết chúng không hề điêu ngoa.
Cho nên đêm đó, Hoàng Phủ Minh Phong mới nói với Cố Tịch Hy, e rằng có kẻ không đợi nổi nữa. Kẻ đó không đợi nổi khoảng cách vài năm dằng dặc.
Cho nên, hoàng đế Cao Tông mới muốn nhân, buổi đi săn này mà thăm dò biểu hiện của thần tử, xem xem rốt cục là kẻ nào tâm tư không yên.
Chỉ là, hoàng đế lệnh Hoàng Phủ Minh Phong đi nghênh tiếp Hương quốc, song lại không giao việc tiếp Miêu tộc cho Hoàng Phủ Miên Khang, bất kể hai người họ trước nay luôn nhất nhất huynh hữu đệ cung, lại còn là một phụ một mẫu sinh ra.
Ông ấy giao chuyện này cho Hoàng Phủ Bắc Trì, chứng tỏ ông ấy cũng đã rất để mắt tới y, chỉ là không biết để mắt theo cách nào.
Hoàng Phủ Miên Khang ở thư phòng của Hoàng Phủ Minh Phong đến khi hoàng hôn buông xuống. Nhưng sau khi y đi khỏi, người ở bên trong cũng không bước ra.
Cố Tịch Hy không đợi nổi hắn, nàng rời Nghi Lâm uyển sang chỗ của hoàng hậu, bà sớm đã cho người căn dặn nàng buổi chiều hãy sang đó dùng cơm.
Mỗi lần cùng hoàng hậu dùng cơm, câu chuyện sẽ tuyệt đối không dừng lại bởi những câu chuyện bên lề. Cố Tịch Hy tin chắc mình sẽ được nghe gì đó, hoặc chí ít là một lời căn dặn.
Lần này, hoàng hậu nói với nàng về quận chúa của Miêu tộc.
“Miêu tộc đưa quận chúa này tới đây lần này, e không đơn giản là để săn bắn mừng sinh thần bệ hạ.”
Cố Tịch Hy nghiêng đầu, lắng tai nghe tiếp.
“Dường như bọn họ muốn dâng nàng ta cho Phong nhi.”
Nàng ngay lập tức cau chặt mày, giọng nói không kiềm nén được hốt hoảng:
“Sao có thể? Điện hạ sao có thể nạp người của Miêu tộc!”
Hắn có thâm thù với Miêu tộc như thế nào, thiết nghĩ chỉ cần là những ai từng biết tới Trần Chiêu Thủy đều có thể nhận ra.
Hoàng hậu vốn nghĩ Cố Tịch Hy hốt hoảng vì Hoàng Phủ Minh Phong nạp thiếp, lại không ngờ lý do thật sự là do Miêu tộc…
Nàng rõ là rất để ý chuyện của Trần Chiêu Thủy. Đó chính là người mà nàng vĩnh viễn cũng không có cách nào thắng được.
Trong hình dung của Cố Tịch Hy, Hoàng Phủ Minh Phong có thể nạp rất nhiều thê thiếp, đó là nghĩa vụ, cũng là điều hiển nhiên ứng với danh vị của hắn. Kể cả Trường Ý Đan từng yêu đương mặn nồng với Hoàng Phủ Bắc Trì, hắn cũng có thể miễn cưỡng nạp.
Nhưng hắn sẽ không nạp người của Miêu tộc, vì nàng ta của cùng dòng huyết tộc với những kẻ đã giết hại Trần Chiêu Thủy một cách tàn nhẫn và dã man…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT