“Nếu tôi không phải là Nhạc Thanh Dao thì anh có đối xử với tôi giống như bây giờ không?” Phù Dung nằm ở trong lòng của Từ Ngưng Viên, cảm nhận sự ấm áp của anh mà thấy hoảng hốt.
Ngay từ đầu cô đã dùng thân phận Nhạc Thanh Dao để ở bên Từ Ngưng Viên, nếu mọi sự vỡ lỡ, cô trở về lại là một cô gái nghèo tên Phù Dung.
Những thứ ấm áp này của Từ Ngưng Viên liệu có còn dành cho cô không? Đây có phải là những thứ thuộc về cô hay không? Hay chỉ là cô đang mộng tưởng, ngộ nhận mà thôi?
“Có.”
Trong lúc Phù Dung đang hoang mang thì nghe tiếng bật cười cùng lời khẳng định của anh.
Phù Dung ngạc nhiên đẩy Từ Ngưng Viên ra mà nhìn anh.
Tim đập rộn ràng.
“Thật sao?”
“Nếu là giả thì sao?”, Từ Ngưng Viên nhếch môi, nụ cười ranh mãnh.
Tâm trạng đang treo lơ lửng của Phù Dung bị câu hỏi đùa này của Từ Ngưng Viên làm cho đứt phựt.
Cô nhăn hết cả mặt lại, khó chịu mắng:
“Này, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
“Thì tôi cũng đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy thôi”, Từ Ngưng Viên vẫn cười cười, bàn tay đưa ra nắm lấy cằm của Phù Dung khẽ siết chặt.
Mặt của anh càng lúc càng tiếng sát đến mặt cô:
“Em không thấy hỏi những giả thuyết không thể xảy ra như vậy rất vô nghĩa sao? Tôi thấy lúc này chúng ta cần làm chút gì đó hay ho hơn đó.”
Từ Ngưng Viên dứt lời, Phù Dung còn chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của anh thì đôi môi đã bị chiếm lấy.
“Ưm…”
Phù Dung trợn to mắt, khẽ đẩy người Từ Ngưng Viên ra một chút.
Nhưng rồi sau đó nhanh chóng bị Từ Ngưng Viên dụ dỗ mà thuận theo anh làm bậy.
Từ Ngưng Viên đã quá quen thuộc với cơ thể của Phù Dung.
Anh ấy có thể nhanh chóng khơi gợi ngọn lửa dục vọng trong cô.
Phù Dung chỉ có thể nhanh chóng buông vũ khí mà đầu hàng.
Khi Phù Dung không thể hô hấp nổi nữa thì Từ Ngưng Viên mới tạm buông tha cho môi của cô.
Phù Dung cũng vừa mới nhận hai người bọn họ đã vào phòng ngủ từ bao giờ.
Quần áo cứ thế mà thoát ly, chỉ còn lại da thịt trần trụi kề sát bên nhau.
Từ Ngưng Viên vùi đầu vào nơi đẫy đà, ngậm lấy nơi cao ngất trên ngực của Phù Dung.
Đêm nay Từ Ngưng Viên có bao nhiêu phóng túng, bao nhiêu cuồng dã.
Dường như anh muốn đem mọi áp lực của bản thân trút bỏ tất cả trên thân hình người con gái này.
Anh muốn cô cùng anh đến nơi giao thoa của hạnh phúc.
“A…”, Từ Ngưng Viên hơi dùng sức cắn hạt hồng trong miệng.
Phù Dung la lớn, đập mạnh lên vai anh mà kháng nghị:
“Đau.”
Từ Ngưng Viên khẽ cười, nhả vật nhỏ nhắn đó ra, nhưng bàn tay xấu xa lại lần mò dọc theo bụng Phù Dung mà đi xuống dưới.
Đến khi Từ Ngưng Viên chạm vào nơi nào đó, ánh mắt híp lại, cười tà mị.
Ngón tay của anh không ngừng ra vào, trêu chọc:
“Em ướt hết rồi này.”
“Im đi.”
Phù Dung xấu hổ, thẹn quá hóa giận mà nạt anh.
Cô đưa hai tay lên che kín mặt lại, không dám đối diện với ánh mắt nóng rực của Từ Ngưng Viên.
Nhưng Phù Dung không thể nào trốn tránh được lâu, Từ Ngưng Viên bế thốc người cô ngồi lên trên đùi anh.
Phù Dung hoảng sợ mà vội vàng dùng tay vịn chặt trên vai người đàn ông.
Hai ánh mắt giao nhau, mặt Phù Dung đỏ ngây.
Từ Ngưng Viên chọn vị trí chính xác, nhanh chóng thúc hông một cái thật mạnh, cơ thể Phù Dung lập tức run rẩy rồi đổ ập lên người anh.