“Mạc Tử Thâm, anh định bỏ rơi tôi sao?” Chiếc xe hơi sang trọng chạy êm trên mặt đường, bên trong xe Phù Dung đang ôm lấy Niệm Thâm.
Cô bé quá mệt nên đã ngủ thiếp đi, trong xe càng trở nên yên tĩnh.
“Sao cơ?”
Mạc Tử Thâm đang chăm chú lái xe nên không nghe rõ câu hỏi của Phù Dung.
“Anh muốn rời khỏi nơi này à?”
Phù Dung nhìn thẳng về phía trước mà hỏi lại.
Cô luôn biết Mạc Tử Thâm có chất chứa một bí mật nào đó ở trong lòng.
Ngay tại thời điểm biết được gia thế của Mạc Tử Thâm ở Ý, Phù Dung đã nghĩ đến chuyện một ngày nào đó rồi anh cũng phải rời xa cô, trở về với nơi vốn dĩ thuộc về mình.
“Em nói cái chuyện ngu ngốc gì thế?”, Mạc Tử Thâm bật cười, không hiểu vì sao Phù Dung lại hỏi như vậy, “Tôi đã từng hứa với em sẽ lo cho em và tiểu Niệm một cuộc sống tốt nhất.
Khi nào em vẫn chưa có được cuộc sống đó, tôi chắc chắn sẽ không rời đi.”
“Vậy vì sao hôm nay anh lại đưa Niệm Thâm đến trước mặt Từ Ngưng Viên? Anh không sợ anh ta phát hiện ra con mình và đưa con bé đi à?”
Phù Dung nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Đến tận bây giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến tình cảnh ban nãy.
Rất may là Từ Ngưng Viên đang trong tình trạng không tỉnh táo, nếu như thật sự Từ Ngưng Viên biết Niệm Thâm là con ruột mình, Phù Dung rất sợ anh ta sẽ tranh giành con bé với cô.
“Ha.
Anh ta có được bản lĩnh đó á?”, Mạc Tử Thâm hừ lạnh, “Dù Từ Ngưng Viên có biết hay không biết, Niệm Thâm vẫn sẽ là con của tôi.
Không ai có quyền đưa con bé đi đâu hết.
Em yên tâm đi.
Tôi còn cầu cho Từ Ngưng Viên biết được nữa là.”
Vẻ mặt khiêu khích, thái độ công kích của Mạc Tử Thâm khiến Phù Dung lắc đầu.
Cô nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn của Niệm Thâm đang ngủ trong ngực, khẽ vuốt má cô bé.
“Vậy thì anh đang trách vì tôi đi gặp Từ Ngưng Viên? Vì vậy mới đem tiểu Niệm tới để thức tỉnh?”
Phù Dung vẫn không tin được Mạc Tử Thâm chỉ là không dỗ được Niệm Thâm nên đem con bé đi tìm mẹ.
Bao nhiêu năm qua thời gian con bé bám dính Mạc Tử Thâm còn nhiều hơn cả cô.
“…”
Mạc Tử Thâm trở nên im lặng, ánh mắt suy tư.
Thật ra đúng là hôm nay anh có ý đồ khi đem Niệm Thâm đến gặp Từ Ngưng Viên.
Anh muốn Từ Ngưng Viên nhận ra Niệm Thâm.
Anh không cam lòng khi thấy Phù Dung cứ phải gánh lấy mọi thứ trong im lặng.
Nỗi đau của Phù Dung là vì người đàn ông đó và Nhạc Thanh Dao gây ra.
Tại sao chỉ có mình Phù Dung sống không yên ổn còn Từ Ngưng Viên và Nhạc Thanh Dao lại có thể vui vẻ hạnh phúc chứ? Mạc Tử Thâm muốn Từ Ngưng Viên đau khổ.
Nhưng quả thật anh lại chưa nghĩ kĩ đến việc Niệm Thâm và Phù Dung cũng sẽ bị tên đó làm tổn thương một lần nữa.
Đây là lỗi của anh.
“Tôi xin lỗi”, Mạc Tử Thâm thở dài rồi thốt ra một câu, “Lần sau tôi sẽ không tự tiện hành động như vậy nữa đâu.
Nhưng mà, Phù Dung, em vẫn muốn tiếp cận Từ Ngưng Viên thật sao?”
Mạc Tử Thâm nhíu mày, nghĩ lại hình ảnh Phù Dung và Từ Ngưng Viên dính với nhau ở nhà hàng thì lại tức giận.
Cái tên khốn nạn đó có gì hay ho mà Phù Dung cứ lưu luyến, dây dưa chứ?
“Tôi muốn tiếp cận Từ Ngưng Viên, muốn về nhà họ Từ để tìm hiểu xem Nhạc Thanh Dao đang ở đâu.
Nếu Nhạc Thanh Dao và Từ Ngưng Viên còn qua lại với nhau thì chắc chắn nơi đó sẽ có manh mối.
Nhạc Thanh Dao không thể nào cứ bốc hơi khỏi trái đất này như vậy được.”
Phù Dung biết nếu hôm nay cô không nói ra thì Mạc Tử Thâm nhất định sẽ không để yên.
“Vì chuyện này?”, Mạc Tử Thâm ngạc nhiên hỏi lại.
Anh biết Phù Dung tiếp cận Từ Ngưng Viên có mục đích, nhưng không ngờ lại là chuyện này:
“Phù Dung, chuyện của Nhạc Thanh Dao tôi vẫn luôn sai người tìm kiếm.
Tôi có thể xác nhận với em một chuyện.
Trong bốn năm nay, Từ Ngưng Viên thật sự rất ít khi gặp Nhạc Thanh Dao.”
“Hai người đó không gặp nhau á? Không thể nào?”, Phù Dung quay hẳn đầu lại nhìn Mạc Tử Thâm, “Sao tôi chưa từng nghe anh nhắc qua về chuyện này?”