Tác giả phát hiện bản thân đang dần tan biến bèn vội vàng dặn dò:

"Tưởng Thành, kể từ giây phút này, mọi chuyện diễn ra như thế nào đều do một tay ngươi quyết định. Tiếp tục theo kịch bản làm pháo hôi hay vươn lên thành công chính đều không thành vấn đề. Điều quan trọng là tồn tại những sự kiện không thể bị thay đổi, ví dụ như chuyện đi du học của ngươi, hay..."

Tưởng Thành thấy tác giả đã hoàn toàn tan vào hư không thì đành vồ lấy điện thoại, gấp gáp gọi điện cho ai đó.

- -------------------

"Tiểu Linh, mặt tớ có dính gì à?"- Kiều Giai Khanh nhíu mi hỏi cô gái đang tủm tỉm nhìn mình.

Cậu đương nhiên biết bản thân được không ít nam sinh đơn phương, thế nhưng số lượng người hôm nay lén nhìn cậu rất lớn, đã vậy còn không chỉ có con trai.

"Trên mặt cậu ngoài nhan sắc còn dính cái gì được hả Giai Khanh"- Tiểu Linh bĩu môi, cô khoanh tay, nháy mắt, thần bí cười cười:

"Lát nữa cuối giờ ở lại lớp nhé, có người tìm cậu đó."

Không để Kiều Giai Khanh kịp phản ứng, Tiểu Linh đã ra dấu: Giáo viên về rồi, sau đó làm bộ ngoan ngoãn tiếp tục đọc sách.

Cậu bề ngoài an tĩnh nhưng nội tâm đã sớm bấn loạn, chỉ còn nước đếm từng giây từng phút còn lại trước khi tan học.

- -------------------

Dưới sự hỗ trợ của một thế lực nào đó, ngay khi tiếng chuông tan học vừa cất lên hồi đầu tiên, cả giáo viên lẫn toàn bộ học sinh trong lớp đều đã đồng loạt đứng dậy, rời khỏi phòng học.

Chỉ còn duy nhất Kiều Giai Khanh ngơ ngơ ngác ngác ngồi bên trong.

Bây giờ đang là mùa đông, trời tối rất nhanh, Tiểu Linh còn cẩn thận tắt hết đèn, khiến cả phòng học đen ngòm, cậu cũng chỉ đành dọn dẹp sách vở.

Tiếng bước chân từ đằng sau vang lên khe khẽ, Kiều Giai Khanh cảnh giác căng người, đây không phải Nghiêm Liễm!

Dù không xoay đầu lại nhưng nhìn qua khoé mắt, cậu có thể thấy người này đang giấu 1 tay sau lưng.

"1"- Cậu siết chặt bàn tay đang giữ cặp.

"2"- Nhắm mắt, cậu hít một hơi thật sâu.

"3!"

Kiều Giai Khanh quay người vung tay đánh trực diện vào mặt đối phương.

Não hắn nảy số rất nhanh, kịp ngả ra sau để tránh cú đấm không thể coi thường từ cậu.

Tuy nhiên, động tác này khiến Kiều Giai Khanh mất đà, cả người cậu đổ về phía hắn.

Tưởng Thành như một tổng tài bá đạo vươn tay đỡ lấy eo cậu. Kiều Giai Khanh thấp hơn hắn không ít nên "an toàn" cắm mặt vào cơ ngực của hắn.

Cậu lập tức sượng trân, cả cơ thể cứng đờ, không nhúc nhích cũng không động đậy.

Không để ý đến tư thế kì cục này, Tưởng Thành rút từ sau lưng ra một bó hoa hồng to vĩ đại, trìu mến nhìn cậu:

"Kiều Giai Khanh, anh thích em."

Đáp lại hắn là cái đẩy vội cùng ánh mắt xem nhẹ của cậu. Kiều Giai Khanh đỏ bừng mặt nghiến răng:

"Tưởng Thành, anh đừng quên bản thân chỉ là một trong số những kẻ may mắn được tôi lợi dụng. Đừng có mơ tưởng viển vông!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play