Tưởng Thành rời khỏi khu vực nghỉ cũng không vội đi tìm Kiều Giai Khanh. Hắn mở điện thoại, vừa đi vừa đọc "tiểu thuyết".

Cả thế giới này, bao gồm cả Tưởng Thành, đều là sản phẩm từ trí tưởng tượng của một vị tác giả trên mạng.

Mà lí do hắn biết điều này, chính là bởi vị tác giả não tàn kia đã bắt đầu "bí", dẫn đến việc câu chuyện bị "ôm con bỏ chợ".

Tuy nhiên, tác phẩm này lại được một lượng lớn độc giả yêu thích. Kết cục, trong suốt 1, 2 rồi 6 tháng kể từ khi tác giả cáo ốm, đã có không ít người kêu gào: Mau ra chương mới.

Tác giả dưới sức ép từ công chúng cùng sự hăm dọa trừ lương của quản lý cuối cùng cũng quyết định tung ra tuyệt chiêu.

Chính là "đánh thức" 1 nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đến tác phẩm và chưa có nhiều đất diễn, để nhân vật đó thoả sức sáng tạo, hay nói thẳng ra là làm gì thì làm.

Trước hết, tại sao vị tác giả não tàn đó lại có khả năng làm vậy? Câu trả lời là do một lần lớ ngớ thế nào tác giả đã vô tình cứu sống 1 nhà văn thần bí.

Để cảm tạ, nhà văn nọ đã trao cho tác giả năng lực trên.

Lại nói, vì sao tác giả lại chọn hắn?Chuyện này thật tình khá loằng ngoằng.

Thực ra, Tưởng Thành không phải nhân vật chính của bộ tiểu thuyết đam mỹ này.

Hắn chỉ là 1 tên pháo hôi công của thụ chính Kiều Giai Khanh nhằm chọc tức công chính Nghiêm Liễm.

Tuy cả Kiều Giai Khanh và Nghiêm Liễm đều là nhân vật chính, sức ảnh hưởng đến cốt truyện gần như là tuyệt đối.

Nhưng tác giả không thể chọn "đánh thức" họ, bởi sau khi "thức tỉnh", nhân vật rất dễ bị OOC*.

OOC: Out Of Character, tạm hiểu là không hợp với thiết lập nhân vật.

Mà để nhân vật bị OOC đồng nghĩa với việc tác giả đã hoàn toàn thất bại trong việc xây dựng nhân vật.

Do đó, Tưởng Thành- 1 pháo hôi công đẹp mã, không có thiết lập cụ thể, mới xuất hiện rất qua loa thông qua lời kể, thậm chí còn chưa có lời thoại- là sự lựa chọn hoàn hảo nhất.

"Tưởng Thành, con trai ngoan của ta, con hãy cùng công chính Liễm Liễm tranh tranh đoạt đoạt một hồi để có được tiểu mỹ thụ Giai Khanh nhé?"

Tác giả vốn tưởng hắn sẽ giãy nảy kì kèo rồi đưa ra điều kiện này nọ vì không muốn có cái kết thảm như mấy anh lốp xe dự phòng khác.

Điều này cũng rất dễ hiểu, tác giả thậm chí còn xem đây là điều đương nhiên và đã chuẩn bị sẵn một vài "deal hời".

Nào ngờ, Tưởng Thành chỉ khoanh tay cười:

"Nếu cậu Kiều Giai Khanh đó thật sự xinh đẹp đến vậy thì có phải cướp dâu tôi cũng làm."

Tác giả's suy nghĩ: Fuckkk, người này rất có tố chất của một công chính aaaa.

Tưởng Thành cũng không muốn gây khó dễ cho vị tác giả này, dù sao nhắm mắt nhắm mũi cũng có thể coi vị này là một người "mẹ" của hắn.

Mà quan trọng nhất vẫn chính là... nhan sắc của cậu thụ chính kia.

Làn da trắng như sứ, gương mặt không khác gì một búp bê sống, đôi mắt xanh nhàn nhạt tựa hai viên ngọc quý giá nhất.

Trùng hợp làm sao, thói nhan khống của Tưởng Thành đã ăn vào trong máu. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cậu hậu bối kiều diễm này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play