*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì thuê người đến nên việc dọn đồ vào nhà không mất quá nhiều thời gian. Vũ Trọng cũng nhiệt tình giúp Tưởng Thành dỡ đồ, quét tước. Cả hai sắp xếp phòng ốc đến chập tối thì dừng tay, rủ nhau đi ăn.

Ăn uống xong xuôi, hỏi han nói chuyện được một hồi, Vũ Trọng biết Tưởng Thành khá chăm chạy bộ, bèn rủ hắn ra công viên gần đó làm vài vòng.

Nhưng rất nhanh sau đó Vũ Trọng đã cảm thấy hối hận sâu sắc.

"Ông mau nhìn đường cho tôi, phía trước có hố ga đó!"

Ban đầu khi thấy Tưởng Thành vừa chạy vừa nhắn tin, Vũ Trọng đã có dự cảm không lành. Trời đã tối thì chớ lại còn cắm mặt vào điện thoại, nhưng nghĩ lại có lẽ hắn cũng chỉ dùng một lúc rồi thôi, ai ngờ...

Vũ Trọng toát mồ hôi tính nhẩm, chạy được 30 phút mà Tưởng Thành vấp chân vồ ếch đến năm lần, tông đầu vào liên tiếp ba cột đèn đường, đã thế còn suýt bị ngã xuống hố ga.

Rốt cuộc hắn đang nhắn tin qua lại với ai? Quan trọng đến mức nào mà không thể rời mắt khỏi điện thoại đến một giây vậy?

"Tôi nghĩ lại rồi, tốt nhất là ông chạy một mình đi ha, tôi ngồi nghỉ một lúc."- Sau khi đập đầu vào cây cột đèn thứ tư, Tưởng Thành xoa trán bỏ cuộc.

Vũ Trọng mừng như bắt được vàng, gật đầu lia lịa: "Nên thế nên thế".

- --------------------

Trên đường trở về, Vũ Trọng không kìm được tò mò, hỏi:

"Ông không phải đang nhắn tin với bạn gái đấy chứ?"

Tưởng Thành ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau lâu thật lâu, sau đó hắn bật cười:

"Bây giờ thì chưa, nhưng sớm thôi."

Hắn đương nhiên là đang trò chuyện với cục cưng Kiều Giai Khanh của hắn rồi, tuy nhiên, nội dung cực kỳ đứng đắn, nghiêm túc.

Cấp 3 T và phổ thông trung học W sắp sửa diễn ra sự kiện giao lưu văn hóa, trao đổi du học sinh.

Tưởng Thành thuộc bên tài trợ, có đọc sơ qua hợp đồng nên nắm khá rõ quy trình.

Hắn còn được xem trước một số yêu cầu xét chọn, so sánh với bảng điểm của Kiều Giai Khanh, Tưởng Thành cảm thấy khá hài lòng.

Thế nhưng, vẫn có chỗ không ổn.

Kiều Giai Khanh là một học sinh ưu tú, điểm số các môn luôn đứng top đầu của khối, duy chỉ có một môn điểm rất bình thường, không đáng kể.

Chính là ngoại ngữ.

Tưởng Thành cực kỳ sốc, Kiều Giai Khanh là con lai nên hắn luôn nghĩ trình độ ngoại ngữ của cậu chắc chắn không thể kém được. Do đó, dù điểm tiếng Anh là điều kiện hàng đầu, Tưởng Thành cũng không hề để ý vì đinh ninh rằng Kiều Giai Khanh thừa sức với mấy bài kiểm tra trên lớp.

Nào ngờ...

Dù cậu có giỏi đến mấy mà tiêu chí xét chọn hàng đầu không đáp ứng được thì tất nhiên sẽ bị loại ngay, không cần xem xét đến các yếu tố khác nữa.

Tưởng Thành vô cùng sốt ruột nhưng vẫn cố nhắn tin một cách tự nhiên nhất có thể:

nicholas2608: à mà trường mình có tổ chức sự kiện trao đổi gì ấy nhỉ, em có định thử ứng không?

eye0: dạ có ạ, em muốn đi lắm ấy, cơ mà tiếng Anh của em có hơi... em sợ mình sẽ trượt mất TT.

nicholas2608: em yếu phần nào nhất vậy? Biết đâu anh giúp được?

eye0: em nói nhỏ nè, gia đình em có người thân là người nước ngoài, nên nghe và nói em rất giỏi luôn.

eye0: nhưng mấy phần ngữ pháp gì đó em không có làm nổi. Cũng tại em chủ quan, không học sớm, giờ cũng không có thời gian học lại cơ bản nữa.

nicholas2608: anh có ý này, thật ra anh đang có ý định theo ngành sư phạm, hay là để anh kèm em, có được không?

Tưởng Thành gửi tin nhắn xong liền muốn tát cho bản thân một cái. Hay lắm, trước kia em họ nhờ cũng không dạy, giờ lại nằng nặc đòi dạy cho người ta.

Nhưng điều hắn không ngờ đến nhất, chính là Kiều Giai Khanh vậy mà lại đồng ý!

eye0: vâng ạ, em cũng muốn học lại từ lâu rồi nhưng không sắp xếp được thời gian.

eye0: bây giờ rảnh lúc nào anh chỉ em lúc ấy nhé, em cảm ơn anh nhiều lắm.

Tưởng Thành:???

Hắn còn tưởng cậu sẽ ngại ngùng từ chối, không ngờ lại chủ động hợp tác thế này! Thật tốt quá thể!

Soạn giáo án, bố trí thời gian, tìm tòi phương pháp dạy, mới nghĩ thôi đã thấy nản. Nhưng tưởng tượng "học sinh" của mình là ánh trăng sáng Kiều Giai Khanh, Tưởng Thành lại thấy lâng lâng hạnh phúc.

Hắn hào hứng chạy về nhà, Vũ Trọng chạy theo sau rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Phù, cuối cùng hắn cũng chịu nhìn đường mà đi.

- ---------------------

"Con muốn đi trao đổi?"- Mẹ Kiều Giai Khanh không giấu nổi kích động.

Hồi cậu lên năm, Olivia đã từng hỏi xem cậu có muốn ra nước ngoài học không, vì bà rất muốn cậu được tiếp nhận chương trình giáo dục của các nước phương Tây. Gia đình cũng có điều kiện nên cha cậu cũng rất tán thành.

Olivia không ngờ, sau khi nghe bà hỏi xong, Kiều Giai Khanh liền khóc toáng lên nhất quyết không chịu đi, cha mẹ dỗ thế nào cũng chẳng nổi, đành chiều theo ý cậu, không bắt Kiều Giai Khanh đi nữa.

"Vâng, con sẽ học lại ngoại ngữ ạ."- Cậu gật đầu.

Giờ thì đến lượt cha cậu, Kiều Minh há hốc:

"Con... Con... Con nghiêm túc???"

Ai trong nhà cũng biết Kiều Giai Khanh rất ghét tiếng Anh, có học thì cũng chỉ chống đối để đủ điểm lên lớp.

Bù lại, tất cả các môn khác cậu đều thuộc diện xuất sắc, Kiều Minh cũng biết năng lực của ai cũng có giới hạn, giỏi cái này thì không giỏi lắm cái kia, nên ông cũng chẳng gây áp lực.

Không cần biết vì lí do gì con trai thay đổi, Kiều Minh và Olivia đều vô cùng vui mừng.

Về phía Kiều Giai Khanh, dạo gần đây, cậu chợt cảm thấy hoài nghi về bản thân.

Cậu đã thử đặt cho chính mình rất nhiều câu hỏi, thế nhưng gần như tất cả đều không tìm được câu trả lời.

"Vậy cố để tìm cho ra thôi"- Kiều Giai Khanh thầm nghĩ. Cậu muốn làm gì đó khác biệt, muốn làm một điều mà không ai có thể ngờ tới.

Quyết định này dù đúng dù sai, cậu cũng không hối hận.

Nhìn bức ảnh trên màn hình, Kiều Giai Khanh bật cười.

"Đúng là một kẻ kì cục."

...Nhưng lại thu hút đến kì lạ.

Hết chương 12



Định mệnh 🤣

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play