Quân Thát tiến tới ngày càng gần, tốc độ phi ngựa khủng khiếp và khói bụi bốc lên ngùn ngụt từ mặt đất như dưới chốn âm ti cùng với âm thanh vang động của vó ngựa va vào nền đất muốn ù tai khiến chúng chẳng hề hay biết được trước mặt chính là một thiên la địa võng chờ chôn xác chúng xuống mười tám tầng địa ngục.
Thấy bọn chúng đã vào tròng, tôi giơ thanh đao ra hiệu, toàn bộ cung tên như mưa bắn xuống. Tức thì tiếng ngựa hí vang trời dội đến bên tai tôi, tiếng giẫm đạp náo loạn cả một vùng sông Nhị Hà, ấy vậy mà giữa tiếng vó ngựa, đám người phía sau vẫn không hay biết gì, tiếp tục lao lên phía trước tạo nên một cuộc hỗn loạn đẫm máu.
Tôi bước chân nhảy lên ngựa chiến lao xuống nơi mà trước đó kỵ binh đã mai phục sẵn, thong dong ngồi đợi đám tàn quân để chặn đầu. Đợi hơn nửa khắc mới thấy chúng như tắm máu rũ rượi thúc ngựa chạy ra.
Lần này chỉ mang theo sáu nghìn mũi tên, nếu tôi đoán không lầm tổng quân Thát được phái đến tầm một vạn, nhẩm tính trong đợt mưa tên ban nãy thì quân số của chúng tiêu hao quá nửa.
Đám tàn binh lúc này tinh thần hỗn loạn, đừng nói là mấy nghìn loạn binh, cho dù gấp đôi đi chăng nữa thì một nghìn Hoài Văn quân của chúng tôi cũng đủ để diệt gọn đám người hoảng hốt như chúng.
Tôi nheo mắt chăm chú nhìn về phía trước, lúc thấy được thủ lĩnh của bọn chúng thì trong lòng chợt động. Hoá ra tôi đã quá đề cao Thoát Hoan, anh ta cũng chẳng dám bỏ thành mà tự mình dẫn quân đi Chương Dương. Nhưng nếu thật sự là anh ta bỏ thành rời Chương Dương thì đám viện binh này hôm nay có bị trúng mai phục tại đây không?
Xem ra tình hình của quân Thát ở kinh thành cũng không mấy khả quan lắm, nếu như Chiêu Văn vương có thể nắm bắt được tình hình để công thành, khả năng chiến thắng cũng không thấp đâu.
Tôi ngẩng cao đầu, nhếch môi nhìn vị chủ tướng trước mặt, châm chọc nói:
"Sao lại nhếch nhác như thế hả cô công chúa oai phong ngời ngời của tôi?"
Tôi nhìn nét mặt tái xanh của Trà Luân, thâm tâm không nói rõ được là vui hay buồn. Lần gần nhất tôi gặp ả ta chính là trận đánh ở núi Phả Lại, lúc ấy ả mặc chiến bào màu bạc xua quân đuổi giết tôi, nhưng không may bị tôi cắt đi một lọn tóc và bị Quốc Tảng ném cho ngã ngựa.
Còn lần đầu tiên tôi gặp Trà Luân là lúc nào nhỉ, hình như là lúc tôi ngất xỉu ở bờ hồ Thuỷ Tinh, khi ả ta còn trong thân phận là chủ cung Diệu Hoa.
Thế sự xoay vần, bãi bể nương dâu. Ả ta từng cứu tôi, từng làm bạn với tôi, từng đối tốt với tôi, từng bắt cóc tôi về Nguyên quốc, từng đưa tôi thoát khỏi cung thất của Thoát Hoan, cũng từng muốn dồn tôi vào chỗ chết. Hôm nay thật sự đối mặt ở hai đầu chiến tuyến một mất một còn, rốt cuộc cũng không thể nói rõ được giữa chúng tôi tồn tại loại quan hệ nào. Là bạn bè ư? Không phải. Là kẻ thù chăng? E rằng cũng không phải!
Mấy chuyện thật thật giả giả này, chuyện nào là thật chuyện nào là giả, đến lúc này tôi cũng chẳng thể phân biệt được. Mà phân biệt được cũng đâu có ích gì.
Trà Luân trông qua có vẻ khốn khổ, trừng mắt nhìn tôi nói:
"Không ngờ lại gặp mi trong hoàn cảnh này, biết vậy ngày xưa cứ để mi rục xương ở Nguyên quốc!"
Tôi cười đáp:
"Vốn cô cũng đâu định cứu tôi!"
Đúng rồi, kẻ mà ả muốn cứu là anh tôi cơ mà.
Trà Luân khẽ dao động, giống như bỗng dưng bị nhắc đến vết thương lòng. Bây giờ ả ta so với ngày xưa càng cao quý động lòng người hơn, trên gương mặt lộ ra vẻ chết chóc như một đoá hoa độc nở nơi chiến trường.
Trà Luân cười khẩy với tôi, ngay lập tức ra hiệu cho toàn quân xuất trận.
Tôi liếc mắt nhìn Trần Quốc Toản, tức thì cả hai bên cùng xông lên giáp lá cà. Trận chiến này đánh từ giữa trưa tới chiều tối, rốt cuộc giết địch một vạn, tự tổn ba trăm.
Tôi lau vệt máu trên khoé môi, đoạn trường thương cắm xuống đất, có cảm giác như đứng không vững nữa. Trần Quốc Toản hoảng hốt đỡ tôi, lo lắng hỏi:
"Chị bị thương ở đâu à?"
Tôi bật cười:
"Có chú mới là kẻ bị thương ấy!"
Trần Quốc Toản khinh thường nói:
Một đám người yếu ớt thế này mà đòi đả thương tôi ư? Còn non lắm!
Tôi thấy dưới đùi cậu ta cũng ướt một mảng máu nhưng vẫn còn mạnh miệng thế thì bất chợt phì cười.
Tôi lê tấm thân mỏi nhừ về phía trước nhìn thấy Trà Luân đã trút đi hơi thở dưới bụi tầm xuân đã tàn lụi, vẻ mặt thanh thản như đi vào giấc ngủ sâu, duy chỉ có vết đao khủng khiếp ở giữa ngực là nổi bật lên hết thảy.
Không biết trước lúc chết ả ta có nhìn thấy bóng dáng của kẻ mà ả luôn tâm niệm, để rồi hôm nay rơi vào bước đường này hay không. Chắc là sẽ hối hận nhỉ?
Tôi cởi áo khoác ngoài đắp lên người Trà Luân, đứng cúi đầu trước cô ta hồi lâu. Trần Quốc Toản thấy thế liền hỏi:
"Chị làm gì thế?"
"Trả nợ ân tình cho một người." – Tôi đáp.
"Ai thế?" – Trần Quốc Toản hỏi.
Tôi phì cười:
"Đồ nhiều chuyện!"
Nói xong tôi quay mặt về phía Hoài Văn quân hô lên:
"Đi thôi! Về kinh!"
Lần này tuy nói Hoài Văn quân chúng tôi diệt được toán quân tiếp viện của Thoát Hoan, nhưng tổn thất là nỗi đau mà không phải dùng ngôn từ có thể diễn tả được.
Tôi lệnh cho đội trưởng của các tiểu đội ghi lại danh sách những binh lính đã hy sinh trong trận chiến này để đến khi giặc tan tâu lên triều đình truy phong cho họ.
Trần Quốc Toàn nghẹn ngào gật đầu, tuy lúc bình thường trông cậu ta có vẻ vô tư lự nhưng nhìn những người từng một dạ trung thành với mình lần lượt nằm xuống, trong lòng ắt hẳn không khỏi cảm thấy mất mát đau thương.
"Chúng ta có quay lại Chương Dương hay không?" – Trần Quốc Toản hỏi.
Tôi đáp lời cậu ta:
"Không cần đâu, Chương Dương chỉ là một cái vỏ rỗng. Nếu như Chiêu Minh Vương hiểu ý tôi thì giờ này quân ta đã vây thành rồi. Ta vừa đi vừa thăm dò, nếu thật sự thế thì ngài ấy sẽ đưa ra tín hiệu."
Thu dọn xong tàn cuộc, ăn một chút lương khô, tôi và Hoài Văn quân biến đau thương thành sức mạnh tiếp tục đoạn hành trình gian nan hung hiểm.
Tôi leo lên ngựa, lại vô thức quay đầu nhìn về cô gái đã ngủ yên trên bãi chiến trường mãi mãi. Đúng là con gái Mông Cổ có chết cũng phải chết oanh liệt nơi trận mạc chứ không phải vùi thân nơi gác tía cung son. Tuy hôm nay Trà Luân là kẻ chiến bại nhưng chưa chắc trong lòng cô ta thấy khổ.
Chỉ có điều tâm nguyện của Trà Luân đêm hôm đó suy cho cùng cũng không thể đạt thành, mà Quốc Tảng chắc gì vẫn còn nhớ đến cô ta. Tôi đồng cảm với Trà Luân biết bao, chỉ mong kiếp sau Trà Luân chỉ là một cô gái bình thường, có thể tìm thấy được một Trát Lạt chỉ đơn thuần là Trát Lạt mà thôi.
Chúng tôi đóng quân trong một hẻm núi cách kinh thành năm dặm, màn đêm đã buông xuống từ lâu khiến xung quanh chỉ còn một mảng tối đen như mực. Binh sĩ mỏi mệt đi nghỉ trong lều, chỉ còn tôi và Trần Quốc Toản ngồi trước đống lửa làm nhiệm vụ canh gác.
Trần Quốc Toản ngồi ngẩn người nhìn đống lửa một hồi lâu, bỗng nhiên thở dài:
"Không biết chị đã nghe qua chưa, tôi vốn sinh ra ở nước Tống, đến khi lên mười hai tuổi nước Tống diệt vong, tôi mới theo đoàn người vong quốc của Triệu Trung trở về hay chưa. Bọn họ nương nhờ phủ đệ của Chiêu Văn Vương, còn tôi thì được phong làm Hoài Văn hầu."
"Chú nương nhờ Triệu Trung trở về, sau đó nẫng luôn em gái người ta à?"
Mặt Trần Quốc Toản bỗng chốc như đống lửa đằng kia.
Tôi chống cằm nhìn gương mặt cậu ta lập lòe dưới ánh lửa, cũng không biết tại sao hôm nay lại có nhã hứng nói những việc này với tôi. Lời cậu ta nói bất chợt làm tôi nhớ tới khoảng thời gian ở nhà họ Tô khi ấy, cũng nhớ lúc bản thân muốn làm rõ sự thật đến nhường nào.
Tôi thêm củi vào đống lửa, hoài niệm nói:
"Còn năm tôi bị bắt cóc là khi lên tám."
Trần Quốc Toản trợn mắt nhìn tôi, giống như tin tức này cậu ta mới nghe lần đầu. Tôi không buồn giải thích thêm, mà cậu ta dường như cũng không dám hỏi khiến bầu không khí trở nên gượng gạo lạ thường.
Trong lòng tôi chợt nảy sinh thắc mắc, hỏi:
"Vậy cha mẹ chú làm gì ở đất Tống thế?"
"Cái này...là bí mật quốc gia đấy! Trên đời người biết đến chỉ đếm trên đầu ngón tay!"
Tôi phì cười không đáp, thằng nhóc này còn bí mật với ai cơ đấy. Nếu đã là bí mật quốc gia thì thôi vậy, tôi đang nghĩ liệu mình có nên tìm Trần Khâm để buôn chuyện hay không.
Trần Quốc Toản thấy tôi không chút tò mò, ngược lại trên mặt bày ra bộ dáng khó chịu, lát sau bỗng hỏi:
"Chị không muốn biết à?"
"Nếu không cần thiết thì không biết cũng không sao!" – Tôi đáp.
Vẻ mặt Trần Quốc Toản bỗng trở nên khó coi. Trong lòng tôi âm thầm vui vẻ, xem ra bên trong con người của bất kỳ người đàn ông dù có là vương là tướng thì vẫn chứa một phần trẻ con.
"Nếu cần thiết thì chú cứ nói đi vậy!"
Trần Quốc Toản không mấy quan tâm tới biểu hiện vô thưởng vô phạt của tôi, liền trút nỗi lòng:
"Cha tôi vốn là Tổng Trấn vùng biên giới phương Bắc. Năm đó sau khi đuổi giặc Thát ra khỏi bờ cõi, cha mẹ tôi cùng vài tướng lĩnh được cử sang giúp Tống chống Mông Cổ. Ở đất Tống tôi cũng từng có rất nhiều bạn bè."
"Vậy khi nhà Tống bị diệt, tại sao cha mẹ chú không về?"
Trần Quốc Toản vỗ đùi cái đét:
"Đúng rồi, vấn đề là ở đó đó!"
Đoạn, cậu ta lại thở dài, nhìn vào ngọn lửa nhẹ giọng nói:
"Chắc là chị không biết ở phương Bắc ta có cả một đường dây tình báo để đưa thông tin về Đại Việt đâu nhỉ? Cha mẹ tôi cùng một số người sang phương Bắc năm đó chính là để thực hiện nhiệm vụ bí mật này."
Tôi nghe Trần Quốc Toản đề cập tới thì trong đầu vô thức nghĩ ngay tới một người là Trần Ích Tắc, hóa ra anh ta chẳng phải là người đầu tiên lấy thân mình trà trộn vào hang cọp. Còn giữa Đại Việt và Nguyên, ai là gà ai là thóc xem chừng vẫn chưa thể nói chính xác được.
Sau cuộc chiến này, Trần Ích Tắc chính là thế hệ tiếp theo của đội ngũ tình báo, cho đến hiện tại anh ta vẫn làm rất xuất sắc và chưa phạm phải một sai lầm nào.
"Vậy còn chuyện của chị thì sao?" – Trần Quốc Toản đưa ánh mắt khát khao nhìn tôi.
Tôi phẩy tay, trả lời qua loa:
"Còn lâu mới nói!"
Trần Quốc Toản còn phản bác thì đột nhiên bị tôi bịt chặt miệng. Tôi nín thở cảm nhận, nếu như không lầm hình như có một đội hùng binh đang tiến tới đây.
Lúc này Trần Quốc Toản cũng phát hiện ra rồi, liền đi thông tri cho binh sĩ. Hoài Văn quân phản ứng rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã thu dọn tất cả lều trại chuẩn bị rút đến nơi an toàn.
Tôi dập đống lửa đang cháy dỡ, dùng đất đá che đi vết cháy đen trên bề mặt rồi âm thầm leo lên ngựa, dẫn Hoài Văn quân rút sâu vào hẻm núi. Hiện tại không rõ địch ta, việc trước mắt là nên tìm chỗ an toàn rút quân trước đã, sau đó thăm dò xem là người của ai.
Còn nếu là giặc Thát? Phần đông quân Thát hiện tại không phải chỉ co cụm trong kinh thành thôi sao?
Nhưng dù sao cũng không loại trừ khả năng là tôi và Trần Quốc Toản đã đoán nhầm.
Rốt cuộc sự thật chứng minh rằng chúng tôi đã đúng. Hoài Văn quân vừa mới quay đầu đã trúng phải tập kích của địch, mưa tên vù vù rơi xuống sau lưng chúng tôi, đã có vài người phía sau ngã xuống.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, tại sao lại đột ngột như thế, giống như bọn chúng đã biết chắc được chúng tôi ở đâu, trong khi mặt mũi chúng ra sao tôi còn chưa kịp nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT