Đợi chị Anh Nguyên đi rồi Chiêu Minh vương mới hỏi Thượng hoàng:
"Vậy bây giờ Thượng hoàng quyết định thế nào? Con gái tôi cũng không thể chịu ấm ức như vậy được, nó đã có đính ước với phủ Vạn Kiếp, tôi không thể làm kẻ bội tín."
Trần Kiện đang yên lặng bỗng nhiên lên tiếng:
"Tội lỗi con gây ra không thể xoá được, nhưng con nguyện dùng đời này để sửa sai. Nếu thượng hoàng cho cơ hội thì con nguyện một đời một kiếp chỉ lấy một mình Thuỵ Hữu quận chúa không lấy vợ lẽ. Sau này con của nàng sinh ra sẽ kế thừa hầu tước của con."
Chiêu Minh Vương quát:
"Đừng tưởng dùng mấy lời đó là tôi sẽ tha cho anh. Nhà Quang Khải tôi không có đứa con rể hèn hạ như anh!"
Trần Kiện cúi gằm mặt âm thầm hít mạnh. Từ góc độ của tôi có thể thấy anh ta cũng không dễ chịu gì, nếu hôm nay may mắn anh ta cưới được chị Thuỵ Hữu chưa chắc quãng đời sau chị Thuỵ Hữu có thể sống dễ dàng. Nỗi nhục hôm nay trước bao nhiêu người anh ta có thể chịu đựng chăng?
Tĩnh Quốc Vương lúc này cũng đứng dậy đến trước mặt thượng hoàng nói khó:
"Chuyện đến nước này các chú định giết nó hay sao? Nó là cháu ruột của các chú, tuy làm người chẳng ra gì nhưng ít nhất nó cũng còn trông cậy được vào việc đánh giặc. Nó là con trai anh thì anh cũng nên chịu một phần trách nhiệm, thôi thì mũi dại lái chịu đòn, muốn mắng muốn phạt thì cứ phạt anh luôn đi."
Chiêu Minh vương cau mày đứng dậy bước đến bên cạnh Tĩnh Quốc Vương, nghi hoặc:
"Anh nói vậy là muốn ép tôi phải nhượng bộ hử? Con trai anh là con vàng con ngọc, vậy con gái tôi là sỏi đá ư? Nếu nó biết trước biết sau, là người đàng hoàng thì cũng sẽ không đến nổi khó xử như ngày hôm nay, có đứa con như vậy nếu là tôi thì tôi sẽ đánh gãy chân!"
Tôi nhìn điệu bộ cả hai giống như có thể lao vào đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán bất cứ lúc nào.
Cuối cùng Tĩnh Quốc Vương bỗng thở dài, nhỏ giọng nói:
"Quang Khải, anh biết mình không có tài năng gì nổi trội nên không thể cùng các chú so về văn võ hay mưu lược, bây giờ ngay cả tranh luận cũng không nói lại chú. Anh chỉ là đứa con ngoài giá thú, chẳng phải là máu mủ chính thống của tiên đế, so với các em thì chỉ là gà trong bầy hạc."
Chiêu khổ nhục kế của Tĩnh Quốc vương quả nhiên có tác dụng, ngài ấy vừa nói lấp lửng như thế, thượng hoàng đã không cầm lòng được mà buông lời an ủi:
"Anh cả đừng nói vậy, còn nhớ ngày xưa anh cả thường cùng ta chơi đùa trước mặt tiên đế. Tiên đế mặc áo bông trắng còn anh thì múa kiểu người Hồ, tiên đế bèn cởi áo ban cho. Lúc đó ta cũng học đòi múa kiểu người Hồ để đòi thưởng áo bông."
Tĩnh Quốc Vương đã nói rằng:
"Quý nhất là ngôi vua, tôi đã không tranh với chú hai rồi. Nay đức chí tôn cho tôi thứ nhỏ mọn này mà chú hai cũng muốn cướp sao?"
Lúc ấy tiên đế bèn cười bảo:
"Vậy ra Quốc Khang coi ngôi vua cũng chỉ như cái áo choàng này thôi à?".
Thượng hoàng hồi tưởng xong, dừng một chút lại cười nói:
"Anh cả và ta không cùng cha, nhưng chúng ta ở cạnh nhau từ nhỏ tới lớn thì không nên nói những lời như vậy. Thôi thì giữa Quang Khải và anh cả là anh em cùng mẹ, giữa anh cả và Quốc Tuấn cũng là anh em cùng cha, ta tin Quốc Tuấn sẽ bỏ qua thôi. Quang Khải hãy nhượng bộ một bước để Thuỵ Hữu gả cho Trần Kiện, đều là con cháu trong nhà hết mà, trẻ nhỏ không hiểu chuyện thì chúng ta từ từ dạy."
Đầu tôi đã rối như mớ bòng bong, thầm nghĩ quan hệ nhà mình đúng là quá mức phức tạp.
Lúc này Chiêu Minh vương đúng là không nói được gì nữa, bèn hít mạnh một hơi đáp:
"Thượng hoàng đã đứng về phía anh ấy thì tôi còn có thể nói gì. Nhưng sau này nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chính tay tôi sẽ kết liễu nó!"
Nói xong thì ngài mở tung cửa, ưỡn ngực đi thẳng.
Tôi nghe tiếng Trần Khâm vang lên bên tai:
"Bây đâu, đem Trần Kiện và Trần Lộng đánh mỗi đứa năm mươi roi!"
"Quan gia..?" – Tĩnh Quốc Vương lập tức nhảy dựng lên hỏi.
Trần Khâm nói với Thượng hoàng và Tĩnh Quốc Vương đang nghi hoặc, thanh âm chắc như đinh đóng cột:
"Chú cũng đang gọi tôi là quan đấy!"
Cái vẻ mặt xấc láo của Trần Khâm đúng là làm tôi ấn tượng lắm thay.
Tôi nhìn thái độ không cam tâm của Tĩnh Quốc Vương thì âm thầm cười lạnh, mọi chuyện ngay từ đầu nên diễn ra theo hướng này. Tôi tha thiết nhìn Trần Khâm mong anh có thể rút lại ý chỉ của Thượng hoàng nhưng rốt cuộc anh lại dời ánh mắt đi. Tôi hiểu mọi chuyện giờ đã như đinh đóng cột.
Tôi nối đuôi theo đoàn người rời khỏi cung Trùng Hoa, từ xa nhác trông thấy Quốc Uất vẫn đứng cạnh cây lê già, trông bộ dạng vừa có chút bất cần lại như mang vẻ lo lắng không yên.
Tiệc tàn người tan, kịch hay cũng vãn, chỉ có anh ấy là vẫn trông ngóng một kết quả dù biết nói ra chỉ khiến ta càng thêm thất vọng não nề.
Nghe tiếng bước chân tôi lại gần, Quốc Uất ngay lập tức bừng tỉnh, chân tôi chần chừ không muốn bước, anh ấy đã nắm lấy góc áo tôi, gấp rút hỏi:
"Kết quả thế nào rồi?"
Tôi không dám nhìn vào mắt anh, ấp úng nói:
"Thượng hoàng... đã ban hôn cho họ rồi."
Trước đây tôi vốn nghĩ anh tôi đối với chị Thụy Hữu chỉ như hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, nhưng xem ra hiện giờ mọi chuyện không đơn thuần là vậy, cũng chẳng biết là do anh tôi che giấu quá giỏi hay lúc mất rồi mới bất chợt nhận ra. Dù thế nào thì chuyện cũng đã muộn màng.
Anh Quốc Uất loạng choạng một cái rồi thở hắt ra, miễn cưỡng cười đáp:
"Cũng tốt..."
Vẻ bất cần là thứ tôi thường thấy nhất trên gương mặt anh, tôi tưởng đâu cả đời này anh sẽ luôn mang vẻ bất cần như thế. Anh buông vạt áo tôi ra, giọng nói như bị hụt hơi:
"Chấp nhận thôi... nên chấp nhận thôi. Từ trước đến nay anh chưa từng gieo hy vọng cho em ấy, xem như việc tốt đẹp nhất anh đã làm cho em ấy rồi. Trần Kiện tốt xấu gì trước con mắt nhìn chằm chặp của Thượng hoàng nó cũng sẽ không dám càn quấy."
Tôi đứng sóng vai anh, nhỏ giọng hỏi:
"Chị ấy đã như thế, anh không suy nghĩ gì ư?"
Quốc Uất khoác vai tôi, lại cười vô tư lự:
"Em còn chưa hiểu anh hai em hay sao, anh giống kẻ coi trọng những thứ phù phiếm đó hử?"
Xưa nay những kẻ thường tỏ ra thờ ơ mới là những kẻ nặng tình.
Ngày xưa cha tôi dùng chiêu cướp dâu ngay trước mũi tiên đế. Trần Kiện lần này dùng cách tương tự nên không loại trừ khả năng Thượng hoàng cũng chẳng muốn truy cứu tới cùng.
Tĩnh Quốc Vương lại dùng chiêu khổ nhục kế chắc trong lòng cũng nắm được chín phần, phần còn lại may mắn cho ông ta vì cha tôi đang bận việc quân ở Vạn Kiếp, muốn ép nhà chúng tôi vào thế đã rồi.
Mọi chuyện còn chưa kịp lắng xuống và bọn Trần Kiện Trần Lộng còn chưa bị trừng trị thích đáng thì do thám của ta ở vùng Bố Chính báo rằng quân của Toa Đô đã từ nam đánh ra. Tuy biết đây chỉ là sớm muộn nhưng trong lúc chúng tôi đang giữ thế chủ động thì việc phía sau lưng lại có thêm một lực lượng khác uy hiếp quân vua thì tình thế của cuộc chiến này đã rẽ sang hướng khác.
Trần Kiện và Trần Lộng ngay lập tức xin dẫn một vạn quân đi lấy công chuộc tội, tuy không biết bọn họ có thành công ngăn cản được quân Thát hay không nhưng việc Toa Đô tiến ra bắc đã cứu hai gã này một bàn thua trông thấy.
Lần này tôi không có ý kiến với quyết định của Thượng hoàng, tôi biết việc cần thiết nhất là đuổi quân địch đi trước đã, còn việc nhà cứ từ từ tính sau. Trần Kiện và Trần Lộng tuy làm người tệ hại nhưng việc quân không thể phủ nhận bọn họ chiếm được lòng tin nhất định từ phía Trần Khâm.
Dù vậy nhưng chẳng hiểu sao nhìn bọn họ dẫn quân rời đi trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác lo sợ, có lẽ vì đã nảy sinh cảm giác thất vọng nên dù có làm cách nào cũng không thể lấy lại niềm tin chăng?
Khi bọn họ dẫn quân đi chặn Toa Đô thì phía đại quân của chúng tôi cũng bắt đầu chuẩn bị để đánh về kinh thành. Khi cha tôi đang đóng ở Vạn Kiếp tiếp ứng thì chúng tôi phải tranh thủ thời cơ, hy vọng Trần Kiện không phụ tin tưởng của Thượng hoàng, giữ chân Toa Đô cho đến khi chúng tôi tái chiếm lại Thăng Long.
Sáng sớm hôm sau, Trần Khâm tập hợp tất cả những binh lính tinh nhuệ chuẩn bị tiến về phía thuyền chiến đang neo đậu ở bãi sông Nhị Hà. Tiếng trống cùng tiếng tù và nổi lên như muốn làm đất bằng dậy sóng, lá cờ vàng thêu chữ Trần màu đỏ rực phấp phới bay trên nền trời buổi bình minh, quân ta liên tục hô vang hai chữ "Sát Thát".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT