Chả là hôm nay tôi và chị Anh Nguyên được nghỉ phép, nên ngay từ sớm chị đã rủ đám con gái bọn tôi đi du ngoạn nhân lúc tiết trời còn trong xuân. Ngoài tôi và chị Anh Nguyên thì còn có cả chị dâu và chị An Hoa nữa.
Ngày mai đã là tiết Thanh minh, thảo nào giờ này ngoài đường người ta đã xúm xít bán đầy áo giấy, giấy tiền vàng mã, dòng xe của những người đi Tảo mộ cứ chảy mãi không thôi. Nói vậy, đại vương cũng sắp về.
Chị dâu xuất thân cao quý, chị tên là Quỳnh Trân – chị gái ruột của quan gia, cho nên kể từ khi vào ở tôi vẫn chưa dám nói gì với chị, hôm nay được trò chuyện tôi cảm thấy chị cũng không khó gần như tôi tưởng tượng, ngược lại còn rất hiền lành tinh tế. Chị còn đích thân chuẩn bị bữa sáng cho mấy đứa bọn tôi.
Chị Quỳnh Trân có đôi lúm đồng tiền rất duyên, chị hay cười, mỗi khi cười là lộ lúm đồng tiền rất rõ, vành mắt cong cong như vầng trăng. Tôi cảm thấy mình vốn dĩ sinh ra ở thân phận đàn ông mới đúng, nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ cưới hết mấy chị ở đây, ai cũng tốt, ai cũng thương tôi cả ha ha ha.
Nghe nói anh cả Quốc Nghiễn vừa nhìn thấy chị dâu đã si mê rồi, nằng nặc đòi cưới, với quyền hành của đại vương thì chuyện đó cũng chẳng là gì, huống hồ mối liên hôn giữa hai dòng họ cũng không phải chưa có tiền lệ. Tuy mối quan hệ trong tộc bọn họ khiến tôi khá là đau đầu nhưng không sao, vẫn nằm trong phạm vi tôi có thể hiểu được.
Bọn tôi chen lấn trong đám đông một hồi thì không tài nào chui ra được, cũng may lúc nhập vào đám đông bọn tôi đã nắm chặt tay nhau, nếu không đã sớm lạc tới phương nào rồi. Đang loay hoay thì có một bàn tay mạnh mẽ kéo tay tôi, khiến tôi mất thăng bằng ngã nhào về phía trước, thoát ra khỏi đám đông như nước chảy. Cả ba người chị phía sau tôi cũng nhân đó thoát được ra.
Lúc tôi tưởng mình đã ngã cắm cổ xuống đất thì vừa hay rơi vào trong ngực của một tên đàn ông, trong bụng tôi vừa cảm thấy may mắn vì không ngã, lại vừa cảm thấy hổ thẹn vì va vào đàn ông trên phố. Nhưng không chờ tôi hổ thẹn được lâu, cả một đám con gái phía sau tôi cũng mất thăng bằng khiến cho cả bốn người cùng ngã nhào lên tên đàn ông xấu số đó. Tôi trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng trừng mắt nhìn tôi, lúc đấy tôi chỉ biết kêu trời.
Hoá ra anh ta chính là Trần Quốc Tảng.
Lần này thì võ nghệ có cao siêu đến đâu tôi cũng không phản ứng kịp, ai bảo anh ta bất ngờ kéo tay tôi lúc tôi không phòng hờ như vậy, ai bảo bốn người chúng tôi lại nắm tay nhau chặt thế này. Ba nàng kia nặng đến nỗi khiến tôi ép sát vào Quốc Tảng, tôi đơ người nghe tiếng tim anh ta đập bang bang bang, hoảng hốt nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh ta trừng mình. Thôi xong rồi, nỗi ô nhục này dù có nhảy xuống sông Hồng Hà cũng không rửa sạch được.
Lúc đám người trên lưng tôi lồm cồm bò dậy, tôi cũng bị Quốc Tảng hắt văng ra đất. Trần Quốc Uất vội chạy lại đỡ lấy tôi, chỉ tay vào em hắn mà mắng:
- Em làm gì đối xử thô bạo với người ta vậy?
Tôi cảm kích nhìn Quốc Uất, ánh mắt thiếu điều muốn nói: mắng hay lắm, tôi cũng muốn mắng anh ta như vậy.
Quốc Uất bình thường làm người cũng rất thoải mái, hôm nay chắc có lẽ vì anh ta thấy tôi bị Quốc Tảng hành hạ đã đành, lại thêm chuyện này nữa khiến anh ta tức không chịu được.
Đỗ An Hoa thấy tôi đi cà nhắc thì đến dìu lấy tôi, chị ta không quên liếc nhìn Quốc Tảng nhưng lúc này anh ta đã nhìn sang nơi khác. Khoảnh khắc đó tôi thấy mặt anh ta hơi hồng hồng, không biết vì bị tôi đè trúng hay bị An Hoa nhìn trúng lúc thất thố này nữa.
Riêng Anh Nguyên và chị Quỳnh Trân cũng đã đứng thẳng bên cạnh anh cả. Tôi ai oán, không hiểu sao mình lại xui xẻo thế không biết, bị ngã đã đành, còn bị ngã lên người cái tên đáng ghét kia, ai kêu anh ta đi lo chuyện bao đồng chứ. Bây giờ anh ta ngã thì trút giận lên tôi.
Tóm lại thì do mất hứng nên đám chúng tôi quyết định trở về.
Trên đường về mới biết bọn người Quốc Tảng thì ra là đi xem đấu cờ giữa Quốc Hiện và Bình Trọng ở Bảo Nghĩa vương phủ, tôi nhìn Quốc Hiện trên người toả ra trùng trùng giận dữ thì cũng đủ hiểu thắng thua rồi. Trần Thì Kiến đi cạnh tôi, nhỏ giọng nói:
- Hôm nay anh ta thua, mọi bận anh ta đều thắng nhưng hôm nay thật sự đã thua rất thảm đó.
Trần Quốc Hiện ấy thế mà lại nghe được câu nói của Trần Thì Kiến, anh ta vội quay người lại tóm lấy cổ áo của Thì Kiến, hằn hộc nói:
- Còn không phải tại cái miệng quạ của mi?
Tôi và Anh Nguyên hốt hoảng kéo hai tên đó ra.
- Rốt cuộc hôm nay mấy anh bị sao vậy? – Anh Nguyên lớn tiếng hỏi.
Trần Quốc Nghiễn nói:
- Anh tư của em cay cú Thì Kiến nên mới nói thế thôi. Bình thường anh tư của em đấu cờ với Bình Trọng chỉ có thắng không có thua, hôm nay trước khi đi được Thì Kiến gieo cho một quẻ xấu. Anh tư em không tin nhất định phải đi để chứng minh cho Thì Kiến thấy kỳ nghệ của mình, và bói quẻ gì đấy của hắn chỉ là lừa người ta. Không ngờ em ấy thua thật, còn thua rất thảm nữa kìa!
Chị Anh Nguyên nghe xong vội thốt ra mấy chữ: "thần kỳ ghê!"
Quốc Hiện tức đến dậm chân, nghiến răng nghiến lợi:
- Ai cần mi bói, rảnh rỗi quá thì đi ngủ cho khoẻ người!
Trần Thì Kiến ngược lại rất bình tĩnh nở một nụ cười châm chọc:
- Vạn vật trên thế gian này đều đang ngày càng hoàn thiện đi lên. Bình Trọng cũng vậy, chỉ có anh tự đắc cho là mình đã giỏi rồi nên mới thua mà thôi.
Tôi buồn cười, Thì Kiến này không hổ là học trò giỏi của Tuệ Trung Thượng Sĩ, nói đạo lý cũng thật mát tai.
Quốc Hiện lúc này đầu óc đã không còn thanh tĩnh được nữa, liền lao vào định thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Thì Kiến, cũng may bọn tôi cũng không phải là mấy cái gối thêu hoa mà để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trần Thì Kiến chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tiếp tục cười nói:
- Bản tính anh không ác, chỉ là làm việc không có đầu óc mà thôi!
Tôi đến suy nghĩ cũng chưa kịp vội bịt chặt miệng anh ta.
Lôi kéo xô đẩy đến lúc cả hai chịu yên tĩnh thì trời cũng quá trưa, bọn tôi bèn mệt mỏi kéo nhau về. Vừa đến cửa đã thấy mẹ nuôi đứng ở cửa lớn. Nhác thấy bọn tôi từ xa, bà liền cười nói:
- Hôm nay trời bão hay sao mà cả đám người này lại đi chung với nhau vậy kìa.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, còn hơn thế nữa cơ. Bọn người này xúm lại một cái là trời long đất lở ngay lập tức. Tôi nhìn khí sắc mẹ hôm nay rất tốt, lại cộng thêm vẻ xinh đẹp đoan trang, trông bà như một người phụ nữ chỉ mới vừa qua ba mươi vậy. Những lúc rảnh rỗi hầu mẹ, tôi thường nghe bà kể chuyện xưa, tôi thích nhất là nghe chuyện về mối tình của bà và cha thuở trước.
Ngày đấy cha tôi chỉ mới mười chín, tức là vừa bằng tuổi Trần Thì Kiến bây giờ, ở cái tuổi này thông qua những hành động của anh ta ban nãy thì tôi cũng đánh giá được tám chín phần đó là độ tuổi ngông cuồng nhất của người ta. Ban nãy nếu không có bọn tôi ở đó chỉ e cái đồ mọt sách chỉ biết đấu võ mồm như anh ta đã bị Quốc Hiện tẩn cho mấy cái vì cái tội láo toét rồi.
Trở lại chuyện của cha mẹ tôi, ngày đó mẹ đường đường là công chúa lá ngọc cành vàng, còn cha lại chỉ là một vương tử nho nhỏ chưa có chiến công gì to lớn, đã vậy phụ thân của ngài – tức ông nội nuôi tôi chưa từng gặp mặt còn từng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo là tạo phản nữa cơ. Nhưng trong cái rủi có cái may, cha tôi nhờ những hành vi muốn tạo phản đó của ông nội mà được tôi luyện thành một người vừa tinh thông võ nghệ, vừa thuộc lào binh pháp, thi thư, tóm lại là văn võ song toàn.
Sau đấy cha được cô cả của ngài tức là công chúa Thụy Ba nhận làm con nuôi, rồi rước về ở kinh thành. Trên đời, chỗ nào đông người thì chỗ đó lắm thị phi, ai bảo mẹ tôi ngày đó nhan sắc lẫn tính cách quá nổi bật, đã khiến cha cùng với Trung Thành Vương vừa nhìn đã yêu. Trời ơi cái kiểu vừa nhìn đã yêu lại còn kề cận nhau sớm sớm chiều chiều thì tình cảm phải nói là thâm sâu tựa biển. Nhưng một gái không thể có hai chồng, mà mẹ đối với Trung Thành vương cũng chẳng hề có tình cảm gì sất, cho nên đám nam thanh nữ tú ở kinh thành khi đó có ai là không biết đoạn tình cảm của mẹ với cha đâu.
Ngày thường tôi hay đọc văn học dân gian, trong đó có câu: cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày thiên hạ dèm pha, dèm pha thì tôi chưa thấy chứ mẹ tôi chỉ vừa bước vào tuổi cập kê thôi là ngay tháng giêng đầu năm đó Trung Thành vương đã lập tức thỏ thẻ vào tai cha anh ta là Nhân Đạo vương muốn xin thái thượng hoàng gả mẹ tôi cho mình liền. Gì chứ chỉ riêng điều này thì tôi thật bái phục tốc độ làm việc hiệu quả của anh ta, anh ta đánh cha tôi một đòn phủ đầu cho dù cha ngay từ trước đã nắm giữ được trái tim của mẹ. Từ đó tôi rút ra một bài học cho mình, nếu muốn lấy được ai thì trước tiên phải lấy lòng cha mẹ người ta trước.
Nhưng anh ta vẫn thua cha tôi ở mức độ chơi liều. Có câu liều ăn nhiều chính là vậy, trong đêm hội trước khi mẹ tôi về nhà chồng, cha tôi đã lẻn vào chỗ mẹ mà trong lớp lớp phòng ngự của Nhân Đạo Vương phủ, chẳng hề có ai hay biết. Nhưng đáng nói ở đây, ngài làm việc lại biết chừa đường lui cho mình, trước đó ngài đã sai gia nô của mình đi thông báo cho cô cả, cô cả nghe tin tuy rụng rời tay chân nhưng vẫn còn sáng suốt nghĩ ra cách giải quyết.
Cô cả của cha lập tức đem mười mâm vàng sống đến nói khó với quan gia và thông báo tình huống hiện tại, trước thế sự đã rồi, quan gia cũng đành nhắm mắt mà cho người đến rước cha tôi ra.
Sau đấy quan gia phải mất oan hai nghìn mảnh đất để bồi thường tổn thất tinh thần cho Trung Thành vương, mà kẻ chủ mưu như cha tôi lại vừa chẳng tổn thất gì, vừa được ôm mỹ nhân. Bởi suy cho cùng, con người ta hơn nhau là ở cái đầu, Trung Thành vương tuy có gia thế có tốc độ, cũng chẳng làm gì hơn được.
Nếu tôi mà là Trung Thành vương, chắc là tức tới mức đổi tên thành Bất Trung vương luôn quá, miếng ăn dâng tới miệng còn bị kẻ khác đạp đổ.
Mẹ cười cười gật đầu, tôi nhìn thấy mà hâm mộ không thôi. Mai sau tôi cũng hi vọng tìm được một người như thế, không cần giàu sang, không cần quyền hành gì, chỉ cần vui vẻ cùng nhau sống tới bạc đầu là được.
Chừng nửa khắc, từ phía xa xa đã thấy một toán người ngựa thong thả trở về, tiếng guốc ngựa đạp trên mặt đường nghe lộc cộc. Ngoài đường dù có chút hỗn loạn, nhưng mọi người đều như thường lệ tự giác tách ra hai bên.
Ngựa của cha dừng lại trước vương phủ, ngài mặc một bộ quần áo tối màu đơn giản, nhưng không giấu được anh khí ngút trời. Ngài cởi áo choàng đưa cho mẹ, rồi nhìn một lượt tất cả bọn tôi:
- Chà, hôm nay đông đủ nhỉ! Sẵn tiện giới thiệu với mấy đứa một người.
Đó là một anh chàng cao to, anh ta phải cao hơn tôi hẳn một cái đầu đấy, lại thêm mày kiếm mắt sắc, trán rộng mũi cao, đường nét mạnh mẽ rắn chắc. Mái tóc dài của anh ta cột gọn lên cao càng làm gương mặt lộ ra những góc cạnh nam tính. Anh chàng mặc một chiếc quần màu nâu đã sờn cũ, không mặc áo để lộ vòm ngực trần khỏe khoắn màu bánh mật, cổ tay quấn vải nhạt màu. Đặc biệt, trên người anh ta có một điểm làm tôi giật mình kinh ngạc, đó là vết thương như bị một vật nhọn đâm vào.
Hình như cha cũng nhìn ra được thắc mắc của tôi, liền kể lại:
- Trên đường về lúc đi ngang qua làng Phù Ủng thì gặp anh chàng này đây, anh ta ngồi đan sọt ngoài đường nhưng lại không hề biết quan quân trảy đến. Lính của ta quát mãi mà anh ta vẫn cứ ngồi yên, nóng quá hắn bèn dùng giáo xuyên vào đùi kẻ cản đường, vậy mà anh ta cứ như không, hỏi ra mới biết thì ra anh ta đang mải nghĩ về cuốn sách binh thư nên không hề chú ý. Anh ta vậy mà lại đối đáp trôi chảy hết câu hỏi của ta, thế nên ta sai lính lấy thuốc trị vết thương rồi đưa về cùng.
Anh chàng nghe cha tôi nói xong thì chắp tay cúi người chào ra mắt:
- Kẻ hèn tên là Phạm Ngũ Lão.
Anh Nguyên từ phía sau tôi thò đầu ra, thì thầm vào tai tôi:
- Anh chàng này được phết nhỉ, hợp ý em không chị làm mai cho.
- Vớ va vớ vẩn! – Tôi nhỏ giọng đáp rồi đẩy nhẹ chị ta một cái.
Ai ngờ chị ta té thật, tôi đang luống cuống thì anh chàng Phạm Ngũ Lão đã đỡ chị ta lên. Anh Nguyên rối rít cảm ơn, chị ta quay sang nhìn tôi trừng trừng. Tội vội ra hiệu xin lỗi rồi trốn sau lưng Đỗ An Hoa.
Nhìn thấy cái cách Phạm Ngũ Lão đối xử với Anh Nguyên mới thấy khác Trần Quốc Tảng một trời một vực, một người thì nhã nhặn lịch thiệp, một người thì tàn nhẫn vô tình, tôi xui xẻo lắm mới ngã vào người anh ta. Nghĩ thế tôi liền vô thức liếc anh ta một cái, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt anh ta nhìn tôi đăm đăm. Tôi đâm hoảng, cũng không biết anh ta nhìn mình hay nhìn Đỗ An Hoa phía trước tôi nữa.
Từ ngày Phạm Ngũ Lão vào phủ, cuộc sống của tôi như đảo lộn hoàn toàn. Nói đảo lộn ở đây cũng không hẳn là xấu, ví như việc một người võ nghệ còn cao hơn cả Quốc Tảng xuất hiện thì đương nhiên vị thế của anh ta ở trong phủ phải khác đi rồi. Phạm Ngũ Lão vào phủ một tháng thì anh ta chính thức đảm nhận việc tập võ cho bọn người chúng tôi, bao gồm cả bốn vị vương tử. Nói về nhân phẩm, Phạm Ngũ Lão đương nhiên có nhân phẩm cực kỳ tốt. Nói về tính tình, Phạm Ngũ Lão bình ổn chững chạc. Nói về tác phong, Phạm Ngũ Lão thoải mái phóng khoáng. Nói về tài, Phạm Ngũ Lão ngoài võ nghệ cao siêu, thuộc lào binh pháp, đã vậy còn là một người hay chữ thích văn chương. Nói về nhan sắc, ái chà, anh ta tuy dung mạo không bằng mấy vị vương tử kia, nhưng bộ dáng cao to, phong độ ngời ngời, mỗi khi cười là làm cho đám con gái chúng tôi điêu đứng.
Anh ta trở thành thầy tôi, tôi không cần phải chịu nắng nôi hành hạ của Quốc Tảng nữa, mặc dù những ngày cuối cùng dạy tôi anh ta đã có chút dịu dàng, nhưng thoát khỏi anh ta vẫn khiến tôi thở phào một cái. Tâm hồn tôi kể từ ngày đó dần được chữa lành, tôi có thể tự tin mà khẳng định chắc nịch một câu, rằng tôi không còn sợ anh ta nữa.
Cái khó chịu ở đây là chị Anh Nguyên liên tục tác hợp cho tôi với Phạm Ngũ Lão, mặc dù tôi với anh ta cũng chả thân thiết gì, người thân thiết với anh ta nhất trong phủ này là Quốc Uất, sao chị ta không tác hợp cho hai người nọ luôn đi. Người ta bảo triệu chứng đầu tiên của một tình yêu chân thật ở người con trai là sự rụt rè, còn ở người con gái là sự táo bạo, Phạm Ngũ Lão đối với chị ta thật sự là rụt rè, còn chị ta đối với Phạm Ngũ Lão cũng rất táo bạo, là táo bạo tác hợp cho bọn tôi.
Bởi thế lần này đối tượng tiếp theo khiến tôi hoảng hốt là chị Anh Nguyên.
Tháng năm là Tết Đoan Ngọ, cũng là ngày giỗ quốc mẫu Âu Cơ. Rằng: Tháng Năm ngày tết Đoan Dương, là ngày giỗ Mẹ Việt Thường Văn Lang.
Buổi sáng vừa rời giường là Đan Thanh đã đem sang cho tôi một bát cơm rượu to, nghe bảo là ăn để giết sâu bọ và bệnh tật trong người. Có lẽ chính vì thế mà ngày này còn được gọi là ngày giết sâu bọ. Tôi rửa mặt súc miệng xong thì mang bát cơm rượu sang phòng của chị Anh Nguyên, buổi sáng chị ta hay bỏ bữa lắm.
Chị Anh Nguyên quả nhiên đang ngồi chống cằm trên bàn, tay cầm muỗng chọc chọc vào bát cơm rượu còn y nguyên, mà ánh mắt thì như nhìn vào nơi nào xa xăm lắm, đến nỗi tôi đã ngồi xuống được một lúc lâu mà chị ta vẫn còn chưa hay biết gì. Trong đầu tôi lập tức nhảy số, hôm qua thầy dạy võ của bọn tôi – Phạm Ngũ Lão đã rời phủ về nhà ăn Tết Đoan Ngọ với mẹ của anh ta rồi.
Tôi làm ra vẻ nghiêm trọng hô lên:
- Ủa anh Ngũ Lão, sao anh quay lại sớm thế?
Ai ngờ chị ta thật sự tỉnh hồn, vội vàng đứng dậy sửa sang đầu tóc. Lúc phát hiện ra tôi đùa dai, chị ta đánh tôi một cái đau điếng. Tôi ôm vai, cười trêu:
- Sao thế, bà mối lại đi để ý đối tượng làm mai à?
Chị Anh Nguyên nhìn tôi, ủ rũ:
- Không biết nữa, chỉ thấy trong đầu toàn hình ảnh anh ta.
Tôi giả bộ xụ mặt, than:
- Chết dở, em cũng cùng lúc phát hiện ra mình cũng có tình cảm với anh ta mất rồi.
- Vừa hay. – Chị Anh Nguyên nằm dài lên bàn đáp.
Trong lòng tôi cười như điên, cho chừa cái tội thích gán ghép người khác.
Chị Anh Nguyên năm nay cũng mười chín rồi, vậy mà vẫn chưa có mối tình nào vắt vai, trong khi trong phủ môn khách tài giỏi cũng không thiếu. Không biết bởi vì chị ta kén hay vì chị mạnh mẽ quá nên không ai dám lấy, nhưng theo tôi nghĩ có lẽ vì duyên phận chưa đến thôi. Nay ơn trên gửi đến một cái duyên to đùng mà chị ta lại không biết nắm bắt, còn đùng đẩy qua cho tôi, lần này xem chị chạy trốn đường nào.
Tôi vẫn chưa định nói sự thật rằng tôi chả thích Phạm Ngũ Lão tẹo nào cho chị Anh Nguyên, tôi muốn nhìn thấy chị ta phải khốn đốn rồi nói ra sự thật trong lòng mình. Nguyên nhân khác là tôi để chị ta trả giá vì hành động gán ghép cho tôi mấy ngày hôm nay, khiến tôi không giờ khắc nào yên tĩnh.
Thành thử kể từ dạo đó, hễ gặp tôi là chị ta lại thở dài, dường như suy nghĩ rất lung.
Bởi vì hôm nay là Tết Đoan Ngọ nên bọn tôi cũng không cần phải học võ, ăn bát cơm rượu cho ấm bụng xong thì tôi và chị Anh Nguyên đến nhà chính hội họp với cha mẹ và anh chị trong nhà. Chị An Hoa và chị Quỳnh Trân đã đến từ sớm, đang ngồi cùng với gia nhân làm bánh gio, mẹ thì đang ngồi trên sập bày cỗ cúng. Chả hiểu sao lúc này mũi tôi tự nhiên cay cay, có lẽ đã lâu lắm rồi từ trước khi tôi bị mất trí thì tôi chưa từng nhìn thấy cảnh đoàn viên ấm cúng như vậy. Chị Anh Nguyên lấy khuỷu tay huých tôi, càm ràm:
- Sao em mau nước mắt vậy, hở chút là khóc, cha thấy lại mắng cho.
Tôi lấy lại tinh thần, lại trêu chị ta:
- Ít hôm nữa em và anh Ngũ Lão thích nhau, để xem ai mới là người khóc.
- Hứ, ta mà khóc vì mấy chuyện vớ va vớ vẩn đấy à?
Tuy cứng miệng nhưng nét mặt chị ta xụ xuống ngay. Tôi đắc ý nhưng lại không lật tẩy chị.
Đoan Ngọ là ngày có dương khí mạnh nhất trong năm, buổi trưa oi bức đến nỗi tôi và đám con gái phải kéo nhau ra ngôi đình ở giữa ao mà ngồi hóng mát. Tháng năm cũng là mùa sen sớm, gần một nửa ao đã ngập trong màu nắng và màu hồng cánh sen. Tôi nằm dài trên sập, nghe chị Anh Nguyên khẽ đọc một câu ca dao:
"Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh, bông trắng lại chen nhuỵ vàng
Nhuỵ vàng, bông trắng, lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"
Ái chà, chị ta bình thường chả thấy thấy đọc sách là bao nhưng hôm nay lại đọc ca dao cơ đấy, quả nhiên người ta yêu vào thì tâm hồn cũng tràn ngập thơ ca. Tôi cười hì hì nhìn chị, đáp trả:
"Thân chị như cánh hoa sen,
Chúng em bèo bọt chẳng chen được vào.
Lạy trời cho cả mưa rào,
Cho sen chìm xuống, bèo trèo lên trên!"
Chị Quỳnh Trân nhéo tay tôi giả vờ nói lẫy:
- Này, đừng có lôi tụi chị vào, tụi chị không muốn làm bèo bọt chút nào đâu.
Tôi cười nịnh với chị nhưng không đáp, trong lòng nghĩ rằng chị cho dù là bèo cũng là một cây bèo vàng lá ngọc, ai bảo xuất thân của chị quá lớn làm chi. Tôi nhìn cách anh Quốc Nghiễn đối xử với chị Quỳnh Trân, cảm thấy nếu như mình cũng có xuất thân như chị, liệu có phải anh chồng tương lai của tôi cũng dịu dàng với tôi như thế. Có điều dù có nói gì tôi vẫn tin anh Quốc Nghiễn đối xử tốt với chị hoàn toàn là do sự yêu thương từ tận đáy lòng.
Chị Anh Nguyên lúc này cũng hậm hực đáp trả tôi:
- Tôi thấy bây giờ tôi làm gì em cũng chống lại tôi!
Tôi đáp "có sao?" rồi lại nằm dài.
Đang nhắm mắt ngẩn ngơ thì nghe tiếng vịt kêu "quác quác" đằng xa, tôi mở choàng mắt nhổm dậy, đã thấy dưới ao phía xa xa đằng kia có mấy người đàn ông cởi trần lao xuống bắt vịt, ánh mặt trời rọi xuống mặt ao loá mắt khiến tôi không nhìn rõ được ai, nhưng trông bộ dáng chắc là đám đàn ông trong phủ.
Cái ao này nằm phía sau vương phủ thuộc đất phong của cha nuôi tôi, tương đối rộng. Xung quanh hồ là những ngọn núi nhỏ xanh ngắt một màu, dưới ao trồng sen toả hương thơm ngát, cá chép bơi từng đàn. Ở phía tả dựng đình cao hóng mát trên mặt ao, ở phía hữu là bãi bồi ao cạn, thường có vịt nước, vịt trời cùng các giống chim chóc tụ lại kiếm ăn. Bình thường không ai quan tâm đến chúng nên bọn đấy rất gan, gặp người cũng không sợ.
Từ đằng xa ấy thế mà tôi thấy ánh mắt của Phạm Ngũ Lão sáng quắc nhìn về phía này. Tôi giật nảy người, lay chị Anh Nguyên, chị ấy ngồi quay lưng lại hướng đó nên có lẽ không thấy được.
- Chị Anh Nguyên chị Anh Nguyên, Ngũ Lão trở về rồi!
Chị Anh Nguyên đáp lời tôi bằng một chất giọng uể oải:
- Thôi em đừng có trêu chị nữa, mấy chị ở đây lại cười cho.
Lần này là chị An Hoa tiếp lời:
- Không, là thật đó, anh ta đang nhìn em kia kìa.
Anh Nguyên lúc này như bừng tỉnh, vội vã quay đầu về hướng kia, thì quả nhiên Ngũ Lão vẫn còn đau đáu nhìn trộm.
Anh ta đang nhìn thì bị Quốc Uất đẩy xuống ao, bọn tôi ở đây hoảng hồn, cũng lục tục kéo nhau đến đấy. Đến nơi thì thấy Phạm Ngũ Lão đã lặn mất tăm, tôi vội chất vấn Quốc Uất:
- Anh ta có biết bơi không vậy, sao anh đẩy anh ta?
Trần Quốc Uất gãi đầu, vẻ mặt vô tội nói:
- Ta nào biết, cứ tưởng anh ta đòi đến đây bắt vịt thì sẽ biết bơi chứ, ai ngờ anh ta ở dưới mãi chưa lên.
Trong lòng tôi kêu trời, định đạp anh ta xuống nhưng chưa gì chị Anh Nguyên bên kia đã "tỏm" một cái nhảy xuống ao, tức thì bốn phía trở nên hỗn loạn.
Chị Anh Nguyên biết bơi, nhưng cái ao này trong cạn ngoài sâu, mênh mông không thấy đáy, lại còn phải tìm kiếm một người là Phạm Ngũ Lão, tôi sợ chị ta mất phương hướng rồi đuối sức chứ chẳng chơi. Đang ngẩn người thì nghe "tỏm" thêm mấy tiếng, mấy người vương tử còn lại cũng liên tục nhảy theo.
Tôi liếc nhìn Thì Kiến, thấy anh ta vẫn đứng lóng ngóng trên bờ, vẫn một bộ quần áo sạch sẽ, tôi hỏi anh ta:
- Ủa sao anh không nhảy?
- Ta không biết bơi! – Anh ta đáp – Ta chỉ đến xem thôi, ai ngờ xảy ra cớ sự này.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, anh ta không phải bói toán được cái gì nên đến đây xem kịch hay chứ? Chị An Hoa và Quỳnh Trân đã đi gọi thêm người giúp nên hiện tại chỉ còn tôi và Thì Kiến ngồi lo lắng trên bờ.
Lúc đám vương tử lôi được chị Anh Nguyên lên bờ thì Phạm Ngũ Lão cũng từ xa bơi trở lại, tôi thở phào một cái, hoá ra anh ta thật sự biết bơi. Lúc được mọi người chất vấn, anh ta liền trả lời một câu khiến cả đám bọn tôi hết hồn:
- Lúc nãy có người kéo chân tôi!
- Ý anh là hồ này có thuỷ quái? – Trần Thì Kiến hô lên.
- Tôi bơi theo anh ta thì nhặt được chiếc giày này đây. Vốn dĩ tôi còn bán tín bán nghi, nhưng mà anh ta có độ ấm, giao đấu với tôi cũng được mấy hiệp, hơn nữa gương mặt anh ta, tôi nhớ đã từng thấy qua ở đâu rồi. Có điều anh ta bơi lội quá giỏi, tôi không đuổi theo kịp.
Quốc Tảng rất ít khi mở miệng nói chuyện, nhưng lần này anh ta lại chủ động nói:
- Chắc là Phạm Hữu Thế, anh ta giỏi bơi lội nhất ở đây. Hôm nay chúng ta đến ngay lúc anh ta bơi nên anh ta muốn chọc phá chứ gì.
Tưởng ai chứ Phạm Hữu Thế này tôi cũng từng nghe qua, bình thường mọi người hay gọi anh ta là Yết Kiêu, anh ta là gia nô của cha tôi. Yết Kiêu giỏi bơi lội giỏi từ nhỏ, nghe đâu còn ngủ được trong nước nữa cơ. Tôi đang suy nghĩ, trong lúc vô thức liếc nhìn Quốc Tảng một cái, anh ta cởi trần, để lộ ra khuôn ngực rắn rỏi toàn cơ với cơ, có lẽ là do luyện tập nhiều. Tôi thoáng đỏ mặt, vội nhìn sang hướng khác đánh trống lảng:
- Thế mà làm bọn tôi hết hồn – Tôi nói – Chị Anh Nguyên còn nhảy xuống cứu anh nữa kia.
Chị Anh Nguyên nghe tôi nói thì cũng như tôi mặt đỏ hết cả lên, thế mới có chị có em chứ. Phạm Ngũ Lão nói cảm ơn, mặt chị ta lại càng đỏ.
Chiều hôm đó bọn tôi thi nhau uống rượu, ngày tết Đoan Ngọ là phải uống rượu, uống để đám sâu bọ trong người say chết luôn. Tôi không biết đám sâu bọ có say chết không chứ đám đàn ông trong phủ ai cũng say gần chết.
Tôi đang trên đường trở về với chị Anh Nguyên thì tự dưng nhảy đâu ra một Phạm Ngũ Lão chắn đường làm tôi hết cả hồn vía, tôi trông bộ dáng thấy anh ta ngà ngà say, chắc định mượn rượu thổ lộ đây mà. Anh ta nhìn tôi nháy mắt, tôi biết ý liền tìm đường chuồn mất, để lại không gian riêng cho bọn họ. Chị Anh Nguyên bực tức nhìn theo bước chân tôi, nhưng cũng không nỡ rời khỏi.
Vậy là người có tình đến với nhau rồi chứ gì, tôi thầm nghĩ.
Một mình tôi trở về phòng, đã là chập tối nên dù có ánh đèn leo lét gian phòng vẫn tối mò, tôi không quen có gia nô hầu hạ, bình thường chỉ mỗi Đan Thanh bưng bê quần áo đồ đạc là hay ghé vào thôi.
Tôi lần mò đến bên giường, nằm xuống định ngủ thì trong góc tối vang lên giọng nói làm tôi giật mình tá hoả.
- Rốt cuộc em là ai?
Trời ơi tôi phải hỏi anh là ai mới đúng, là anh đột nhập vào phòng người ta mà.
Lúc mắt tôi dần quen với bóng tối, tôi lờ mờ nhận ra khuôn mặt quen thuộc đến phát hoảng của Quốc Tảng, đôi mắt anh ta như phát sáng trong đêm, tôi nhận ra trên mặt anh ta có đôi mắt là giống cha mình nhất.
Tôi kéo chăn lên đến cổ, thầm nghĩ quả nhiên bọn đàn ông đều có xu hướng mượn rượu làm xằng làm bậy.
- Tôi tên Tĩnh, là con nuôi của cha mẹ anh chứ là ai? – Tôi đáp lời anh ta.
Quốc Tảng không quan tâm lời tôi nói, chỉ cười cợt, hình như anh ta đang say lắm, anh ta nói chuyện mà mùi rượu cứ nồng nặc khắp gian phòng:
- Em là ai mà lại làm tôi rung động đến nhường này, em vào đây có ý đồ gì, là muốn bỡn cợt với tôi chăng?
Tôi không nghe nói việc anh trai với em gái nuôi đến với nhau sẽ có những hệ luỵ gì, nhưng trước mắt anh ta đột ngột biểu lộ tình cảm như vậy làm tôi mất cả hồn vía, hoá ra anh ta trốn tránh chị An Hoa là vì anh ta có tình ý với tôi cơ à? Trời ơi tôi phải giải thích thế nào với chị An Hoa đây, nói tôi không cố ý quyến rũ anh ta hay nói tôi không hề thích anh ta, hay là nói tôi sẽ không bao giờ nhảy vào phá hoại chuyện tình cảm của chị? Trong đầu tôi rối như tơ vò, tôi không ngờ có ngày câu nói của anh ta làm tôi trăn trở như vậy.
Tôi cuống cả lên, lắp bắp nói:
- Anh có nhầm lẫn gì không vậy, tôi với anh gặp nhau mới bao lâu đâu, hay là anh ghét tôi nhưng vì tôi chuyển sang học Phạm Ngũ Lão nên anh không có cơ hội hành hạ tôi được, bây giờ anh đến để trêu đùa tôi phải không?
Quốc Tảng dời tầm mắt khỏi khoảng không, anh ta quay sang nhìn tôi chăm chú, nhìn đến mức dù khuôn mặt anh ta trong đêm tối mờ mờ, nhưng ánh mắt ấy cả đời tôi không tài nào quên được. Anh ta thở một hơi dài như trút hết cả sức lực, một lúc sau thì nhỏ giọng nói như thì thầm khe khẽ bên tai, làm cho lòng tôi ngưa ngứa.
- Tôi không cố ý, tôi cứ nghĩ làm thế sẽ thu hút được sự chú ý của em.
Đúng rồi, anh thu hút được sự chú ý của tôi rồi đấy! Nhưng mà chú ý thì sao, tôi cũng đâu có yêu anh.
Tôi không nói gì, chừng nửa canh giờ sau chắc có lẽ anh ta tưởng tôi ngủ nên lững thững rời khỏi, tôi hé mắt nhìn, thấy anh ta đi suýt chút nữa là va vào cạnh bàn. Tôi hết cả hồn vía, suýt nữa thì chồm dậy đỡ anh ta.
Quốc Tảng rời đi một hồi lâu, tôi vẫn trằn trọc không ngủ được, đùng một cái tôi lại là kẻ thứ ba chen vào chuyện của chị An Hoa, cho dù tôi không hề cố ý nhưng bằng cách này hay cách khác, tôi vẫn cảm thấy mình là người có lỗi, bởi vì chị An Hoa chưa từng có ý đề phòng tôi.
Tôi nằm lăn qua lăn lại một hồi, cứ suy nghĩ vẩn vơ mãi mà chẳng thể ngủ được, tôi sợ mình động lòng trước anh ta thì chết mất, bèn kiểm tra lại suy nghĩ một lát, cũng may là đối với anh ta mình chưa có chút tâm tư quá phận gì. Bởi vì ngay từ đầu trong lòng tôi đã nghĩ anh ta và chị An Hoa là một thể, nên chưa từng chú ý nhiều tới anh ta. Nhưng cuộc sống, không phải mình không muốn phiền phức thì phiền phức không đến tìm mình.
Tôi ngồi bật dậy khoác thêm áo choàng, đi lòng vòng trong phủ, giờ này hình như cũng chẳng ai còn thức nữa, bốn phía xung quanh cứ im lìm, thật hợp ý tôi. Tôi cứ đi như vậy cho tới lúc gà gáy, thầm nhủ cũng sang canh ba rồi, hay là về ngủ thôi.
Có điều tôi nhận ra cuộc sống của tôi ít khi nào được như tôi mong muốn, đương lúc chuẩn bị về thì gặp một bóng người từ bên ngoài leo rào vào trong, thân thủ anh ta nhanh như gió, lướt mấy bước đã vụt xa tôi một đoạn. Tôi ngỡ đâu mình gặp ma, cũng may chỗ tôi đứng khá là khuất nên anh ta không thấy tôi, tôi len lén đi theo thì thấy anh ta nhảy một cái vào viện của anh Quốc Nghiễn.
Lúc đấy giá như tôi trở về thì hay rồi, bản tính tò mò của tôi lại nổi lên, thế là tôi cũng theo anh ta vào trong. Có điều nếu nhảy tường vào như anh ta thì khoa trương quá nên tôi quyết định chui lỗ chó để vào. Cái lỗ chó này là tôi phát hiện được trong chuỗi ngày kẻ đuổi người trốn với Trần Quốc Tảng.
Sau đấy tôi lại gặp phải một chuyện động trời, chị Quỳnh Trân ấy thế mà lại xuất hiện như đã chờ đợi anh ta từ lâu vậy. Hai người sóng vai nhau dưới vành trăng non, thậm chí tôi còn thấy tên đàn ông đó choàng tay qua vai chị ấy.
Thế này thì rõ mười mươi là anh Quốc Nghiễn của tôi bị người ta cho ăn một cú lừa rồi. Anh của tôi giờ này chắc đang nhập nhụa trong men rượu đây, trời ơi vợ anh sắp bị người ta cướp mất rồi kìa.
Tôi dỏng tay lên nghe, loáng thoáng nghe được tên gian phu kia nói:
- Trân, mấy năm qua anh thật có lỗi với em.
Hoá ra là một đoạn gian tình đã kéo dài từ lâu. Anh ta nói xong, tôi thấy chị Quỳnh Trân sờ tay lên mặt anh ta đáp:
- Anh không có lỗi, đối diện với vương quyền, ai cũng vậy thôi, anh làm sao cãi lại phụ hoàng em được.
Tôi sực tỉnh ngộ, thì ra không phải anh này là kẻ thứ ba, mà chính anh Quốc Nghiễn của tôi mới là kẻ phá đám. Trong lòng tôi thầm than, anh cả tôi đã tạo nghiệp gì thế này, người ta không đến được với nhau, bây giờ người ta lén lút qua lại sau lưng anh đó. Tôi có chút trầm ngâm, nếu như tôi không phải là em nuôi của anh cả, liệu tôi có xúc động với mối tình ngang trái này không, từng lời anh ta thốt ra chân thật như vậy, nếu tôi là chị Quỳnh Trân thì tôi có cưỡng lại được không?
Người đàn ông nghe chị Quỳnh Trân nói thế thì đáp:
- Anh chuyến này đến Vạn Kiếp, là muốn đưa em đi!
Thôi xong, anh cả ơi anh cả, lúc này rồi mà anh còn ngủ được, người ta sắp đưa vợ anh đi rồi này.
- Em biết anh thương em, nhưng em đã không còn là công chúa mà anh yêu ngày xưa nữa. Nay em đã là vợ người, anh nhất quyết đưa em đi chỉ có hại cho anh, cho công danh của anh thôi.
Dưới ánh đèn lồng, tôi thấy anh ta nở nụ cười như có như không, anh ta bảo:
- Khi anh quyết định đến đây, có nghĩa là anh đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị phát hiện. Công danh có để làm gì khi bên cạnh không có người chia sẻ niềm vui với anh? Chỉ có ở cạnh em, anh mới chân chính cảm nhận được bản thân tồn tại. Còn em, hiện tại em có hạnh phúc không?
Tôi suýt nữa là đứng dậy mắng anh ta, anh có biết suy nghĩ không vậy, người ta đã là gái có chồng, anh làm thế chỉ tổ phá hỏng thanh danh của người ta, cái gì mà chuẩn bị tâm lý cho việc bị phát hiện, hình phạt của kẻ thông dâm nặng cỡ nào anh quên rồi à. Tôi mắng chửi một hồi, cảm thấy đám đàn ông thật quá ích kỷ, chỉ muốn được chứ không muốn mất, nếu tôi là anh ta, tôi chỉ cầu cho người đó sống một đời bình an là đủ, việc gì phải đảo lộn cuộc sống của người ta lên, trong khi chồng người ta lại cưng chiều người ta hết mực. Quỳnh Trân ơi, chị thật là ngốc quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT