Thanh Lâm đăm chiêu nhìn cô gái, biểu cảm trên nét mặt thay đổi dần dần theo từng diễn biến câu chuyện. Mới đầu là kinh ngạc rồi sau đó lại có cả một sự thương hại lẫn xót xa.
Mọi khúc mắc trong lòng anh cuối cùng cũng gần như được giải đáp hết, những bí mật đã dần được vén màn.
"Kể từ sau khi rời khỏi căn nhà của Phương Ngân, tôi mua vé máy bay, sang hội ngộ với gia đình nhà Phan Khánh. Cha của Phan Khánh cứ ngỡ tôi là cô con gái riêng của hắn - Phương Ngân mà không thể ngờ được có ngày, hắn lại diệt vong bởi chính người thân của mình. Hàng ngày, bên cạnh ông ta có rất nhiều vệ sĩ, khoảng thời gian đầu tiên, tôi gặp khá nhiều khó khăn để tiếp cận. Sau đó, tôi từ từ dùng mọi cách để lấy lòng hắn, kể cả việc hàng ngày, nhắc lại những kỉ niệm xưa của hắn với tình cũ từ những câu chuyện tôi được Phương Ngân kể lại. Tôi âm thầm chờ thời cơ chín muồi, nhân lúc Phan Khánh trở về nước lo thu xếp những công việc làm ăn phi pháp của gia đình họ, mượn cớ điều vệ sĩ đi rồi ám sát hắn."
Cô gái vẫn điềm tĩnh, không chút biểu cảm do dự, kể lại câu chuyện một cách tỉ mỉ và rành mạch.
Thanh Lâm gật đầu ra hiệu cho đồng đội bên ngoài, rồi quay sang nói tiếp với cô gái:
"Cô có mệt không? Để tôi bảo người lấy cho cô chút nước."
Minh Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười với đội trưởng Lâm, thái độ bình tĩnh đến kì lạ:
"Không cần đâu. Cám ơn ngài. Tôi là một hung thủ giết người. Ngài không cần phải đối xử tử tế như thế."
"Được. Vậy cô có thể tiếp tục cho lời khai."
"Sau khi giết chết ông ta, tôi trốn về nước. Phan Khánh biết chuyện cho người truy lùng tôi ráo riết. Tôi rơi vào tay hắn, bị hắn đánh đập, hành hạ, Hắn tra tấn tôi sống không bằng chết."
"Tiếp sau đó thế nào?"
"Tôi gặp một người đàn ông khác. Ông ta đã cứu sống tôi."
“Người đó là ai?”
Đội trưởng Lâm hỏi tiếp:
“Tên thật của ông ta thì tôi không biết, nhưng biệt danh mọi người thường gọi ông ta là Hùng Sói.”
“Hùng Sói?”
Thanh Lâm đột nhiên giật mình sửng sốt, anh chợt nhớ đến vụ án “thiếu nữ mất tích” vừa rồi, trong lòng trăm mối hoài nghi.
“Tôi gặp Hùng Sói khi đang sống chung với gia đình Phan Khánh, hắn là đối tác làm ăn của họ. Khi tôi trở về nước, Phan Khánh bắt được tôi, hắn nhốt tôi dưới tầng hầm của một khu biệt thự ven ngoại ô. Hắn bỏ đói tôi ba ngày, nhốt chung cùng với lũ chó. Ba ngày sau, hắn cho người đặt thức ăn ngoài bậu cửa, muốn tôi giành lấy thức ăn với bầy chó dữ. Tôi cố kìm nén cơn đói, không mảy may đoái hoài đến đĩa thức ăn. Lũ chó ăn hết phần ăn, nhất loạt đều lăn ra chết. Lúc đó, tôi mới biết mình còn may mắn. Nếu tôi giành thức ăn với bầy chó, một là tôi bị lũ chó cắn xé đến chết, hai là nếu tôi thắng được lũ chó mà giành phần ăn về mình, tôi cũng sẽ chết vì độc.”
Minh Ngọc hơi xúc động, hai mắt bắt đầu đỏ. Cô nghẹn ngào, vừa kể hai tay vừa khoanh trước ngực, khẽ thở dài.
“Sau đó, ngày ngày, hắn lại đến, tra tấn tôi bằng đủ thứ trò man rợ…
Một tuần sau, tôi thấy có người lạ mặt bước vào căn phòng đó.”
“Là Hùng Sói ư?”
“Phải. Họ vì một số chuyện làm ăn không được thuận lợi nên nảy sinh mâu thuẫn. Hùng Sói đã thủ tiêu Phan Khánh. Hắn đến nhà Phan Khánh, tìm kiếm một số giấy tờ làm ăn quan trọng và phát hiện ra tôi.”
“Cô có thể cho tôi biết, giờ Hùng Sói đang ở đâu không?”
“Hiện giờ thì tôi không biết ông ta đang ở đâu. Lần cuối cùng tôi gặp ông ta là khoảng hai tháng trước. Từ sau khi ông ta cứu tôi, chúng tôi rất ít khi liên lạc, nhưng vào một buổi tối, ông ta chủ động liên lạc với tôi và nhờ tôi giúp ông ta giải quyết một việc quan trọng.”
“Việc gì?”
“Ông ta nhờ tôi đến nhà hàng Hoa Mai gặp gỡ một người đàn ông lạ mặt và nhận từ ông ta một số tiền lớn.”
Thanh Lâm nhớ lại lần đầu tiên anh gặp gỡ Minh Ngọc, anh lại hỏi tiếp:
“Cô có biết số tiền đó để làm gì không? ”
“Tôi không biết. Đối với những người như bọn họ, nếu càng ít biết, sẽ càng an toàn. Ông ta đã cứu tôi. Tôi làm việc đó chỉ để trả nợ cũ. ”
“Vậy người đàn ông lạ mặt đó không nói gì với cô à?”
“Hắn không nói với tôi một câu nào hết. Tôi nhận tiền. Và hắn giao tiền. Mọi chuyện kết thúc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT