Chuyện của tôi với Vũ vẫn chả đi đến đâu về đâu cho đến tận cuối năm lớp mười. Quân từng thay tôi hỏi Vũ xem cậu ấy có thích tôi hay không, Vũ bảo tương lai có thể có, có thể có là cái kiểu gì, thích mà còn có thể dự báo như dự báo thời tiết thế á. Suốt ba tháng mùa hè năm ấy, tôi nằm trên giường vắt tay lên trán suy nghĩ, chà, mình có gì để so với cô bạn đó nhỉ. Người ta dù gì cũng là hotgirl có tiếng đó, giàu, giỏi, năng động hoạt bát, còn tôi thì chỉ là củ khoai tây đen thùi lùi suốt ngày đến trường rồi về nhà thôi. Vũ mà có quay sang thích tôi thì chắc gì tôi đã có đủ tự tin để công khai đứng cạnh người ta cơ chứ. Thế nên đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết do tiêu chuẩn của Vũ thấp, hay tại tôi đã lỡ tay thả bùa mê thuốc lú gì cho cậu ấy nữa, mà vừa sang học kỳ hai năm lớp mười một, khi tôi quyết định từ bỏ rồi, quyết định tránh thật xa khỏi cậu ấy rồi, cậu ấy lại tỏ tình, theo đuổi ngược lại tôi. Nói là theo đuổi cũng không hẳn, cậu ấy sau khi tỏ tình bị từ chối (tôi cũng là một đứa con gái có giá đấy nhớ, có không giữ mất đừng tìm), đi đường nhìn thấy tôi liền đi đường vòng, làm chung nhóm thuyết trình thì ngay cả nhìn mặt tôi cũng không dám. Cũng có thể là do tôi nữa, tôi cảm thấy mình bắt đầu giống Kim Hoa khi tránh mặt Quân lúc trước ấy, cứ nhìn thấy người ta là khó chịu, là gắt gỏng. Một phần do tôi vẫn đang nghi ngờ tình cảm của cậu ấy, sao lúc trước khi tôi ở gần Vũ lại không hề thích tôi, nhưng khi tôi vừa rời xa cậu ấy đã quay ra tỏ tình với tôi rồi.

Có lẽ do người ta quen với sự tồn tại của mày thôi, không có mày thì cảm thấy thiếu, về sau sẽ lại như cũ ấy mà. Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sinh nhật năm lớp mười hai của tôi được Vũ bao gần như toàn bộ, tôi chỉ cần vác cái thân đến, khiến tôi cảm thấy mình chẳng có tí mặt mũi nào khi còn không thèm chúc mừng sinh nhật người ta.

"Đấy nhớ, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo."

Hai chúng tôi cứ giữ cái tình trạng chạy chạy đuổi đuổi như thế hết hai năm rưỡi, hết block facebook rồi lại bỏ, khi thì nói chuyện vô cùng thân thiết, khi thì ngay cả nhìn mặt nhau cũng không cần. Hè năm lớp mười một, cả lớp tôi cùng nhau đi du lịch ba ngày hai đêm, tôi và cậu ấy nói chuyện với nhau như có chuyện gì xảy ra, khi trở về còn có những hôm gọi điện thoại đến ba bốn giờ sáng. Thời điểm ban đầu khi mới quay trở lại tiếp xúc với Vũ, tôi cảm thấy cảm giác năm xưa của mình đã trở về rồi, có lẽ tôi vẫn luôn thích cậu ấy. Nhưng đến khi nói chuyện với cậu ấy một thời gian, tôi lại cảm thấy vô cùng chán ghét, cảm thấy việc nhắn tin với cậu ấy vô cùng phiền, thế nên tôi lại một lần nữa block thẳng tay, chẳng vì lý do gì cả, thậm chí xóa luôn cả kết bạn, giống như muốn xóa hết tất cả những phiền muộn trong lòng tôi lúc đó.

Người ngoài nhìn chúng tôi thì chẹp miệng, hai đứa chúng mày đã thích nhau thì sao không hẹn hò đi, cứ phải giày vò nhau như thế làm gì. Chỉ có tôi lúc đó bắt đầu nghi ngờ có cái gì đó không đúng từ phía bản thân mình, tại sao có lúc thì cảm thấy thích cậu ấy, có lúc lại cảm thấy ghét đối phương đến tận xương tủy, hận không thể đẩy cậu ấy ra xa, nhất là khi cậu ấy cố tình tiếp cận tôi. Thế nhưng khi ấy còn quá nhỏ, kinh nghiệm yêu đương chưa đủ, rốt cục vẫn chẳng biết cái sai của mình bắt đầu từ đâu, loại cảm giác này rốt cuộc là gì. Chuyện của tôi và Duẫn Thành lại chẳng thể đi đến đâu, vẫn cứ luôn ở trong vòng friendzone, mọi thứ đều chỉ là sự suy đoán của tôi thôi, Vũ khi đó lại đối xử với tôi như thể tôi là tất cả của cậu ấy vậy. Tôi add friend trở lại với cậu ấy vào ngày sinh nhật mình, bắt đầu nói chuyện với cậu ấy vào ngày đầu tiên của năm mới. Không gắt gỏng, không khó chịu, chỉ là tôi nghĩ năm cuối rồi, đừng khiến mối quan hệ trong lớp trở nên căng thẳng nữa, có chuyện gì thì cho qua hết đi. Kim Hoa và Quân cũng đã sớm làm lành với nhau, hai người họ lại tiếp tục trêu chọc nhau như chưa có chuyện gì xảy ra, Quân cũng nói sẽ đặt tình cảm của mình sang một bên, cậu ấy chỉ cần được làm bạn với Kim Hoa thôi. Còn tôi, cái cảm giác đáng ghét của tôi lại quay trở lại rồi.

"Nếu lần này tao thích nó thật, thì bọn tao hẹn hò đấy."

Vào một ngày cuối tháng ba, chúng tôi chính thức thành một cặp.

Chúng tôi không có một sự kiện tỏ tình rung động lòng người như trong phim, chỉ là tiếp xúc với nhau đủ lâu mà trở thành một đôi thôi. Tôi là một đứa cực kỳ nguyên tắc, nguyên tắc đến mức tiêu cực. Kể từ khi có người yêu, tôi bớt nói chuyện với những thằng con trai xung quanh mình hơn, mặc dù trước đấy cũng đã chẳng nói chuyện nhiều. Với người yêu mình thì vô cùng thoải mái, cậu ấy thích đi đâu thì đi, đi với ai tôi cũng không quản, chỉ cần biết tự giác không đi quá giới hạn là được.

"Mày ơi, tao đi chơi với một em trai khóa dưới và bạn gái nó nhé, đi ăn trưa ấy mà."

Tôi hơi mệt mỏi khi phải nhận mấy cái tin nhắn như thế này, đã lười nhắn tin thì chớ, một ngày cậu ấy đi chơi bao nhiêu lần, chẳng lẽ bằng đấy lần tôi phải nhắn "Ừ" à, liền nhắn luôn một cái tin, mày đi chơi không cần thông báo cho tao đâu, tự biết đường về là được.

Mối quan hệ của chúng tôi ngoại trừ bạn bè trong lớp, bạn bè thân thiết thì không ai biết cả, người ngoài chỉ biết là Vũ đang trong một mối quan hệ nào đó thôi. Cậu ấy rất nổi tiếng trong trường, chúng tôi cùng nhau đi từ tầng hai tòa nhà mình đang học xuống cangteen ngay sau lưng đã gặp ít nhất năm người cậu ấy quen, ai cũng nhìn tôi cười đầy ẩn ý, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc quay mặt đi. Tôi rất ghét việc mình bị chú ý như vậy, nên khi bắt đầu hẹn hò tôi đã nói với cậu ấy rằng đừng công khai lên mạng, tao không muốn nổi tiếng bất đắc dĩ đâu, dù sao thì những người thân cũng đều biết cả rồi.

Nhưng Vũ có vẻ không hài lòng với chuyện đấy cho lắm.

Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to là hai tuần sau. Con gái theo đuổi Vũ nhiều, tôi biết, cậu ấy từng dành cả tiếng đồng hồ để kể ra cho tôi có em gái nào, bạn nữ nào học lớp nào khối nào đang thích cậu ấy, trung thực thì tốt, nhưng trung thực quá thì cũng không hay. Có người không nói ra, âm thầm lặng lẽ nhìn cậu ấy chơi bóng rổ hàng ngày, trước khi chúng tôi tốt nghiệp chỉ gửi cho Vũ một bức thư tình, chúc hai anh chị hạnh phúc, cũng có người giống như tôi năm lớp mười, mặt dày bám theo cậu ấy mọi lúc mọi nơi, thậm chí còn cố tình công khai Vũ là người của cô ấy ở trên trang confession của trường. Tôi thì, quen rồi, cũng có phải lần đầu tiên đâu, vốn tính không để chuyện này vào trong lòng, lúc nào có cơ hội thì nói chuyện với cậu ấy sau, nhưng Kim Hoa và Tuấn thì không. Kim Hoa chụp màn hình lại mấy câu đó rồi gửi vào group chat của nhóm tôi, nhắn thêm một tràng thật dài.

"Tao không có ý khắt khe với mày hay gì đâu, nhưng ít nhất mày cũng phải nghĩ cho cảm nhận của Thư Hoa chứ. Đứa con gái khác nhận người yêu mình là người của nó, mày nghĩ nó sẽ cảm thấy thoải mái à?"

Tuấn cũng không ngại phụ họa một vài câu, cậu ấy vốn hay hùa theo như thế, group chat nhóm tôi qua vài phút trở nên hỗn loạn như một cái chợ. Kim Hoa và Tuấn thì như xả hết cái tức tích tụ suốt bao nhiêu ngày, Vũ thì cho rằng cậu ấy không sai, tôi vốn không có tí cảm xúc gì, nhưng nói gì thì nói người thì vẫn là của mình, chẳng lẽ tôi lại để yên cho đứa con gái khác muốn nói gì thì nói à, nên cũng chêm thêm mấy câu đổ thêm dầu vào lửa.

Ting.

Ting.

Hai biểu tượng chat nhảy ra cùng một lúc.

"Mày cũng nghĩ như chúng nó à?" Một cái là của Vũ.

"Đừng hội đồng nhau trên mạng như thế, có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau, mày nên nghĩ cho cảm xúc của nó một tí." Một cái là của Duẫn Thành.

Tôi trả lời tin nhắn của Vũ trước, dù sao tôi cũng phải dứt điểm cái vấn đề này đi.

"Tao vốn không hề muốn công khai, nhưng chí ít mày cũng nên nói với những đứa con gái đấy là mày có người yêu rồi, đừng làm phiền mày nữa."

"Tao nói rồi, nhưng chúng nó không chịu nghe."

"Thì block đi, làm cách nào để chúng nó dứt khoát với mày. Những chuyện này mày phải tự tìm cách giải quyết chứ không phải cái gì cũng đến tay tao."

"Tao không biết phải làm gì cả. Hay bây giờ tao đăng ảnh mày rồi nói đây là người yêu tao nhé?"

"Cmn mày không hiểu tiếng người à, cái tao muốn là mày nói mày có người yêu rồi, chứ không phải là đưa cái mặt tao lên để cả xã hội nhìn thấy. Mày sống quen trong sự nổi tiếng rồi, nhưng tao thì không."

Lại nói đến Duẫn Thành. Từ khi có người yêu tôi cũng tự giác bớt thân thiết với cậu ấy hơn một chút, bởi lẽ không hiểu vì lý do gì mà Vũ không thích cậu ấy cho lắm, mỗi lần tôi nhắc đến Duẫn Thành Vũ lại trưng ra cái bản mặt hằn học như thể ai nợ tiền cậu ấy. Tuy nhiên có muốn tránh cũng chẳng tránh được, tôi và Duẫn Thành vẫn ngồi cạnh nhau bốn buổi học thêm một tuần, lên lớp chúng tôi vẫn người ngồi trước người ngồi sau, Vũ có muốn cũng chẳng thể can ngăn nổi.

"Ừm, tao biết rồi."

Tuần đó, áp lực kiểm tra và áp lực mà tôi tự đặt lên bản thân mình đã đủ khiến tôi mệt mỏi rồi, vậy mà người yêu lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, tôi không thể trách Duẫn Thành không hiểu tôi được, nhưng chí ít thì lúc tôi đang hỗn loạn cũng đừng giáo huấn tôi vội chứ, cậu ấy có thể để lúc khác mà. Tôi lại càng chẳng thể đem chuyện này kể cho Kim Hoa, tâm trạng cô ấy đang không tốt, nếu tôi kể chắc cô ấy sẽ lôi bảy đời tổ tiên nhà Vũ lên chửi mất. Thế nên vào một buổi chiều thứ bảy nắng rất đẹp, trong một căn phòng nhỏ, có một đứa con gái ôm điện thoại lặng lẽ khóc.

Hết chương 11.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play