"..."
Liễu Ly trực giác rằng đây là một câu hỏi hóc búa, kích thích hơn cả câu hỏi cuối cùng của đề thi đại học.
Không hổ là Ninh Tử Thanh, rõ ràng Liễu Ly đang hỏi Ninh Tử Thanh, kết quả là bị đặt câu hỏi trở lại, bây giờ người khó xử đã trở thành Liễu Ly.
Liễu Ly điên cuồng gọi hệ thống, cố nhờ giúp đỡ.
Một hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trước mắt, Liễu Ly lập tức nhẹ nhõm, quả nhiên hệ thống vẫn sẽ tạo thuận lợi cho nàng mà!
"[Nhắc nhở của hệ thống] Chào bạn thân mến, nhiệt độ hôm nay là 18 độ, hãy chú ý giữ ấm."
Liễu Ly:...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người không giỏi dỗ dành con gái chút nào như Liễu Ly cảm thấy bản thân cách cái chết cũng không xa lắm, thấy ánh mắt ngày càng đầy u ám của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly đành phải nói: "Không lẽ do hôm nay Ngũ công chúa đến tìm ta à? Thực ra nó có nguyên nhân, chúng ta..."
"Các ngươi?"
"..." Liễu Ly vội nói lại, "Hôm qua Ngủ công chúa nói với ta rằng muốn xin chỉ dạy vài chiêu để học hỏi trao đổi võ thuật với ta, chỉ vậy thôi."
"Chỉ vậy thôi?"
Liễu Ly bị hỏi vặn lại, sợ hãi, vẻ mặt khổ sở: "Điện hạ, ngài muốn nói gì thì nói thẳng đi, ta không thông minh mưu trí như ngài, thật sự không hiểu."
"À." Ninh Tử Thanh kiềm lại cơn giận, đáp lại với vẻ mặt ấm áp, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không thay đổi, "Nói chuyện với Ngũ công chúa thì vui vẻ, còn lời của ta nói thì không hiểu."
"Không phải không phải." Liễu Ly rất hy vọng mình có đọc tâm thuật, vậy thì Liễu Ly có thể đọc được suy nghĩ thật sự của cô bé trước mắt là gì, "Ngài cứ nói thẳng đi, thực ra ta làm ngài giận điều gì?"
"Đã nói rồi, ta không giận." Ninh Tử Thanh nở một nụ cười vô hại, thấy được Liễu Ly suy nghĩ quá mức, "Đừng quá nhạy cảm."
Liễu Ly lấy một hơi sâu, hoàn toàn từ bỏ ý muốn nói chuyện với Ninh Tử Thanh kỳ quái, nhắm mắt lại, một hơi nói thẳng sự thật: "Hôm qua Ngũ công chúa nói rằng muốn đến điện của ta cùng nhau luyện võ thuật không có gì khác nữa điện hạ ngài đừng bao giờ nghĩ nhiều."
...
Thế giới dường như yên tĩnh.
Liễu ly hé mắt ra thì nhìn thấy ánh mắt Ninh Tử Thanh đã trong sáng trở lại và mỉm cười: "Nếu chỉ luyện võ với nhau thôi thì cố ý nói với ta làm gì."
Liễu Ly:...Thôi vậy, chỉ cần ngài vui là được.
"Có điều, không biết là võ công ra sao mà phải ôm ấp, làm mất thể thống?"
Liễu Ly ngây ra: "Ta đã ôm ấp Ngũ công chúa khi nào? Điện hạ ngài đừng làm ô uế thanh danh của ta."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy." Liễu Ly chỉ còn thiếu giơ tay xin thề nữa thôi, "Là Tiểu Thụy nói, đúng chứ? Có phải nha đầu này làm việc quá nhiều nên mắt kém rồi không, điện hạ thật sự ta không có..."
Miệng đang mở bị nhét một miếng bánh ngọt, ngón tay Ninh Tử Thanh chạm vào môi Liễu Ly, chặn những lời còn lại của Liễu Ly.
Liễu Ly bất giác nhai vài cái, ồ, ngon thật.
"Không thì thôi." Ninh Tử Thanh nói, "Lo ăn đi."
*
Buổi chiều Ninh Tử Linh đúng giờ ghé thăm.
Để so tài với Ninh Tử Linh, Liễu Ly đặc biệt thay trang phục gọn nhẹ, rồi gỡ búi tóc và quấn hết lại, trông như một tiểu nữ hiệp lang bạt giang hồ thực thụ.
Ninh Tử Linh vòng quanh Liễu Ly một vòng, bán tín bán nghi: "Quận chúa gầy thế này, sao..."
Liễu Ly hất cằm, ra hiệu Ninh Tử Linh theo nàng.
Tối qua đã bảo Kiều, Diễm, Dục, Tích dọn dẹp một căn phòng trống, khoảng không gian vừa phải, không có gì cả, rất thích hợp so tài.
"Ngươi cũng giúp bản điện hạ buộc tóc."
Ninh Tử Linh thấy Liễu Ly như vậy, không vừa ý với búi tóc vướng víu này của mình, gọi Dục Nhi qua chải tóc.
Dục Nhi vâng lệnh.
Dục Nhi thấp hơn Ninh Tử Linh một chút, phải hơi kiễng chân mới có thể tới tóc Ninh Tử Linh.
Ngón tay thoăn thoắt, mau chóng tháo xuống hết trâm cài trang sức trên đầu Ninh Tử Linh và dùng dây vải buộc thành một chùm.
Ninh Tử Linh soi gương đồng trên tay Dục Nhi, rất hài lòng, không nhịn được nhìn Dục Nhi thêm vài lần: "Tay cũng rất khéo.
Không chỉ biết bóc tôm, mà chải tóc cũng khá được."
"Cảm ơn điện hạ đã khen."
Có lẽ cái nhìn của Ninh Tử Linh quá suồng sã, khiến Dục Nhi có chút ngại ngùng khó tả, không chịu được, má ửng hồng cúi đầu: "Nô tì xin lui xuống."
Liễu Ly:...Hình như ta ngửi thấy mùi yêu sớm.
Trong phòng chợt chỉ còn lại hai người Liễu Ly và Ninh Tử Linh.
Ninh Tử Linh ra hiệu Liễu Ly chỉ dạy, Liễu Ly cười nói: "Ta nhớ điện hạ có hứng thú với quyền pháp, nếu không chê, ta có thể giảng giải một chút cho điện hạ."
"Được!" Ninh Tử Linh sáng mắt lên.
Nguyên chủ của cơ thể Liễu Ly có trí nhớ cơ bắp luyện võ, nắm bắt rất nhanh.
Thêm nữa hệ thống đã mở cho Liễu Ly một cửa sau nhất định, Liễu Ly dạy Ninh Tử Linh cũng rất ra dáng.
Cả buổi chiều chớp mắt trôi qua, hai người đều mệt đổ mồ hôi, nằm phịch trên đất.
Ninh Tử Linh dù chịu "đòn" của Liễu Ly không ít, nhưng trong mắt thì đầy thỏa mãn: "Cảm ơn quận chúa, ta vẫn chưa bao giờ đấu hăng say với người khác như thế này."
"Sao phải cảm ơn chứ." Tâm trạng của Liễu Ly cũng rất tốt.
Nhiệm vụ đã bước đầu hoàn thành, hệ thống cũng đưa ra phần thưởng như trong dự liệu, nhưng mà không thể nhận trực tiếp qua hệ thống.
Liễu Ly vừa suy nghĩ thì nghe Ninh Tử Linh nói: "Quận chúa đọ sức với ta, chỉ cảm ơn thôi chưa đủ.
Nói thật tình, trong kho riêng của ta có nhiều vũ khí tốt, nếu quận chúa ưng ý thứ gì cứ việc tùy ý chọn."
"Trong kho của điện hạ đều là đồ ngự tứ, sao ta có thể giành thứ yêu thích của người khác được." Liễu Ly nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống trước mắt, mắt sáng lên.
Ninh Tử Linh suy nghĩ một lúc, đồ ngự tứ thật sự không tiện cho người khác: "Trong thành Tây Kinh này có một tiệm vũ khí nổi tiếng, chỉ tiếp khách quen.
Người chủ đó quen biết với ta, quận chúa hoàn toàn có thể cử người đến lựa, ta trả tất cả."
Đúng vậy, phần thưởng mà Liễu Ly ưng ý chính là một món vũ khí.
Gỗ chá là khung, sừng trâu là mặt, hợp chín thành toàn, là cung của Thiên Tử.
[1]
Có điều cung như vậy giá thành đắt đỏ, cũng không biết trong tiệm có hay không.
Ninh Tử Linh nói tiếp: "Cửa tiệm này còn có thể đặt làm vũ khí theo yêu cầu của khách hàng, nếu quận chúa có ý định..."
Phần thưởng này nói là cung, nhưng trên thực tế là do Ninh Tử Linh giới thiệu.
Thông qua kênh này, Liễu Ly có thể tiếp xúc với tiệm vũ khí, từ đó đặt làm cây cung đó.
Sở dĩ Liễu Ly nhận nhiệm vụ này là vì mấy tháng sau là sinh thần của Ninh Tử Thanh, sẽ rất tuyệt nếu tặng cây cung này.
*
Đổ mồ hôi đương nhiên phải tắm, nghe nói trong điện có một bể tắm, Ninh Tử Linh háo hức muốn thử, hỏi Liễu Ly có thể cho mình tắm ở đây không.
Liễu Ly nghe thế thì hơi do dự, vì người nàng cũng nhớp nháp, đang muốn tắm.
Nhưng Ninh Tử Linh là khách, để Ninh Tử Linh tắm trước cũng không sao.
"Sao quận chúa không tắm cùng ta?" Ninh Tử Linh rất lấy làm lạ, Thuần Ninh quận chúa này sao lại bẽn lẽn như vậy, "Đều là con gái cả thì có vấn đề gì?"
Liễu Ly:...À ừm.
Dục Nhi đúng lúc góp ý kiến: "Nô tì đi che màn cho điện hạ và quận chúa, ngăn hai bên lại."
Bể tắm rất lớn, tuyệt đối sẽ không chật, Liễu Ly nghe vậy cũng cảm thấy đó là một ý kiến hay.
Đặc biệt là Dục Nhi bọn họ che màn kín kẽ, Liễu Ly và Ninh Tử Linh ở hai bên bể riêng, ngay cả bóng của người kia cũng không thấy được, sẽ không xảy ra tình huống lúng túng nào khi đối mặt trần trụi với nhau, không khác gì với tắm suối nước nóng ở hiện đại.
Trong bể tắm, Dục Nhi nhẹ nhàng xoa bóp vai và cánh tay cho Ninh Tử Linh, làm dịu cơ sưng mỏi.
"Chỉ thế à?" Ninh Tử Linh cau mày, "Mạnh chút đi."
Dục Nhi vội đáp "Điện hạ thứ tội", rồi liền dùng mạnh tay hơn, tiếc rằng vẫn không đạt được mức khiến Ninh Tử Linh cảm thấy thoải mái.
"Chậc...! bỏ đi." Ninh Tử Linh vẫn cảm thấy không thoải mái, "Quận chúa các ngươi không cho ngươi ăn cơm sao? Sao sức lại yếu như thế."
Vừa nghe Ninh Tử Linh nói điều không đúng về Liễu Ly thì Dục Nhi theo phản xạ bảo vệ: "Không đâu, Quận chúa đối xử rất tốt với nô tì."
"Vậy thì là bình thường ngươi lười làm việc, thiếu vận động?"
"..." Bị chỉ trích như thế, Dục Nhi cảm thấy rất oan ức, mím môi buồn bã, "Không phải đâu điện hạ, Dục Nhi trước giờ luôn hầu hạ hết lòng hết sức."
Ninh Tử Linh nhìn khuôn mặt nhỏ oan ức của thị nữ nhỏ phía sau đang phản chiếu trong nước, không khỏi nảy lên chút ý nghĩ trêu đùa: "Hóa ra ngươi tên Dục Nhi.
Dục nào?"
"Dục trong kiều diễm dục tích ạ."
"À." Ninh Tử Linh thoáng nghiêng đầu, quay đầu nhìn Dục Nhi.
Dục Nhi đã qua tuổi cập kê, là cô bé trưởng thành hơn một chút so với những người của Liễu Ly, trên mặt nước, thấp thoáng dáng vẻ yểu điệu, phía dưới xương quai xanh là...
Dục Nhi bắt gặp, đỏ mặt tía tai, không chịu được liền dời mắt đi.
Còn Ninh Tử Linh thì không có chút xấu hổ: "Bản điện hạ nhớ tên của ngươi rồi, trong thời gian này hãy chăm chỉ rèn luyện thể lực, lần sau, phải để bản điện hạ cảm thấy ngươi có tiến bộ, biết rồi chứ?"
Từ trước đến giờ Liễu Ly luôn nói chuyện với Dục Nhi một cách nhẹ nhàng, chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy.
Thêm vào sự bất mãn trước đó của Ninh Tử Linh, khiến Dục Nhi tưởng rằng bản thân đã làm sai, vành mắt bỗng chốc đỏ lên, nhỏ nhẹ trả lời: "Tuân lệnh."
"Nào." Ninh Tử Linh không ngờ nàng không biết đùa gì cả, liền có hơi cuống quýt, "Này ngươi đừng khóc, bản điện hạ đâu có bắt nạt ngươi."
...
...
Tiếng vọng trong bể tắm rất lớn, Liễu Ly nghe được đại khái tình hình ở bên kia bức màn.
Nàng và Tích Nhi há mồm trợn mắt nhìn nhau, đầu óc hoàn toàn mụ mị.
Ngủ điện hạ đang tán tỉnh thị nữ nhỏ của ta???
Tóm lại, cả hai tắm rửa sảng khoái một lúc, thấm thoát, trời đã muộn, gần đến giờ Dậu.
Ninh Tử Linh cũng không tiện làm phiền nữa, chắp tay cáo từ với Liễu Ly: "Cảm ơn quận chúa đã chiêu đãi, bể tắm rất tuyệt."
Sau khi Dục Nhi đi ra từ bên trong thì có một dáng vẻ chực khóc, Liễu Ly nhận ra ngay giữa Dục Nhi và Ninh Tử Linh có bất đồng: "Điện hạ, ngài..."
Ninh Tử Linh nhìn vành mắt vẫn còn hơi đỏ của Dục Nhi, cũng không biết vì sao, bất giác có hơi bực bội, mím môi nói: "...Ngươi đừng buồn nữa."
Dục Nhi không nói lời nào, chỉ thi lễ và trở về phòng.
Liễu Ly rất bênh vực người của mình, cau mày không vui nói: "Ta đối với thị nữ như em gái, nếu có điều tiếp đãi không chu đáo, cũng xin phiền điện hạ đừng trách tội họ."
"Chậc..." Ninh Tử Linh gãi đầu, nàng là công chúa, lẽ nào còn phải xuống nước xin lỗi một thị nữ?
"Lần sau ta thưởng cho nàng ấy thứ gì đó, được chứ?"
Bên ngoài, sương chiều âm u rơi trên ngói xanh của Bích Ngọc Điện, màu đỏ và màu đen điểm xuyết cho nhau đẹp vô cùng.
Nếu đến gần nhìn kỹ, sẽ có thể phát hiện màu đen đó thực chất là góc quần áo của ai đó, gần như hòa thành một với ngói xanh, làm cho người khác khó mà nhận ra.
Ninh Tử Thanh dựa trên thùy tích của ngói lưu ly, ngón tay vừa dịch đã nhẹ nhàng gỡ mảnh ngói nặng ra, trên mái nhà kín kẽ lộ ra một khe nhỏ không rõ ràng.
Tuy không thấy được gì, nhưng cũng đủ để Ninh Tử Thanh nghe thấy rất nhiều thứ.
Như Ngũ điện hạ đã ở lại đây cả buổi chiều và tắm cùng với quận chúa, quyến luyến không rời.
Đôi mắt lạnh nhạt của Ninh Tử Thanh hơi rủ xuống, nhìn bóng người Ninh Tử Linh đi ra Bích Ngọc Điện, trên mặt không thấy chút vui vẻ nào nữa.
***
Chú thích 1: Tham khảo "Cung nhân – Khảo công kí – Chu lễ".