Xung quanh tối đen như mực, chỉ có cây đèn mà Ninh Tử Thanh đang cầm trên tay phát ra ánh sáng nhẹ, chiếu sáng con đường trước mặt.
Áo choàng Ninh Tử Thanh mặc hiện giờ cũng do Liễu Ly đưa cho, vải lụa đen càng làm đường quai hàm của Ninh Tử Thanh nổi bật thêm, mặc vào trông rất đẹp.
Lúc đó Liễu Ly còn sợ tặng quần áo của mình cho Ninh Tử Thanh sẽ khiến Ninh Tử Thanh không vui.
Dù sao người ta là người tâm cao khí ngạo, nếu cho rằng Liễu Ly đang sỉ nhục Ninh Tử Thanh thì biết làm sao cho được?
Nhưng Ninh Tử Thanh đã nhận lấy nó một cách bất ngờ.
Liễu Ly hài lòng đánh giá nó, cảm thấy mắt nhìn của mình cũng được lắm, áo choàng này rất hợp với Ninh Tử Thanh.
"Sao thế?" Ninh Tử Thanh quay đầu lại, trong mắt cũng phản chiếu một tia sáng đung đưa trong gió đêm ấy, chờ Liễu Ly theo kịp bước chân của nàng.
Liễu Ly: Ngoan ngoãn.jpg.
Càng đi vào trong thì xung quanh càng tối.
Khi Ninh Tử Thanh dẫn Liễu Ly đi vòng qua lãnh cung nửa vòng, Liễu Ly đã bắt đầu sợ.
Mùa thu đến, phần lớn cây cối trong cung đã xơ xác, phiến lá rơi rụng.
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, khi gió đêm thổi qua một số cành cây khô, đã phát ra những tiếng giống như tiếng khóc thảm thiết của cô gái.
Liễu Ly rất sợ hãi, nhìn dáng vẻ vẫn còn dửng dưng của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly cảm thấy uổng cho mình là một người lớn hiện đại.
"Đi lên đây."
Ninh Tử Thanh giơ tay, chiếu sáng một cái thang trước mặt.
Cái thang này đặt ở cạnh cửa phụ, dẫn thẳng lên mái nhà, màu sắc gần như hòa thành một với cung điện cũ kĩ, vô cùng kín đáo.
Nếu không đi tới sớm thì khó mà tìm thấy nó trong đêm tối.
"Vù...!vù..."
Lại một cơn gió nữa thổi rụng vài cành cây và lá cây héo.
Liễu Ly sợ run cả người, may mà nàng nhanh chóng niệm thầm giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội nên mới ổn định cơ thể.
"Sao thế?" Ninh Tử Thanh nhìn nàng.
"Đâu, đâu có gì.
Điện hạ soi cho ta một chút với...!ta, ta sợ tối." Liễu Ly lắc đầu, không muốn rụt rè trước mặt Ninh Tử Thanh.
Ninh Tử Thanh "Ừ" một tiếng: "Quận chúa đi lên đây."
Người của Liễu Ly không có điểm tốt nào khác đó là thể chất tốt, leo lên cầu thang dĩ nhiên là chuyện nhỏ.
Hai người đã nhanh chóng đứng trên mái nhà.
Sở dĩ ở đây tối như vậy chính là do bên cạnh lãnh cung này có mọc mấy cây lớn cao vút, cành lá um tùm, dù đã dần tàn vì mùa thu nhưng vẫn bao phủ mái nhà.
Liễu Ly đưa mắt nhìn quanh một cách cảnh giác, nàng luôn cảm thấy trong những cây lớn này có ẩn giấu thứ gì đó, đặc biệt là...
Nàng nhìn thấy một đôi mắt vụt qua!
Sự thật chứng minh, Liễu Ly đã đúng.
Nhưng chốc lát, có một con gì đó nhảy ra từ những lá cây và vươn móng vuốt vồ tới Liễu Ly.
Ninh Tử Thanh nhíu mày, hiển nhiên không ngờ được nơi này sẽ xảy ra sự việc bất ngờ như vậy.
Nhưng Ninh Tử Thanh tuyệt đối sẽ không để người trước mặt bị thương tổn.
Ninh Tử Thanh đang muốn bảo Liễu Ly cẩn thận, giơ tay rút vật sau lưng ra thì nghe –
"Aaa! Cái gì kìa! Điện hạ cứu ta!"
Liễu Ly giật mình, lui về sau hai bước, sợ điếng người mà la toáng lên mấy câu, nhắm mắt lại theo phản xạ.
Có lẽ bản năng của cơ thể này vung nắm đấm ra, đâm trực diện vào vật đó.
Sau đó thì không có động tĩnh gì.
Ơ? Xảy ra chuyện gì vậy?
Liễu Ly nhẹ nhàng hé mở mắt, chỉ thấy một con khỉ không lớn đang nằm úp trên mái nhà.
Có điều tình trạng của nó hình như không ổn lắm, miệng sủi bọt, toàn thân co giật, có vẻ không thể sống nổi nữa.
Liễu Ly:?
Ninh Tử Thanh:...
Vừa gọi "Điện hạ cứu ta", vừa đấm một phát chấn thương sọ não con khỉ.
Không chỉ Ninh Tử Thanh, ngay cả bản thân con khỉ có lẽ cũng không ngờ được kết cục này.
"Ta, Ta làm gì vậy?" Liễu Ly không dám tin, giơ tay nhìn nắm đấm nhỏ của mình, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, "Ta lợi hại vậy sao."
Ninh Tử Thanh: "...Hảo thân thủ."
Liễu Ly không dám tự đắc trước mặt Ninh Tử Thanh nên vội khiêm tốn nói: "Nào có đâu, so với điện hạ, cũng chỉ có vậy thôi.
Phải rồi điện hạ, tối nay điện hạ dẫn ta tới đây để làm gì vậy?"
Ninh Tử Thanh chỉ bảo nàng buổi tối đến tìm Ninh Tử Thanh mà không nói mục đích.
"Muốn đưa thư cho Thi quý phi hay sao?"
Ninh Tử Thanh cởi áo choàng, lộ ra cung tên đeo trên lưng, tiện tay chuyền áo choàng và đèn cho Liễu Ly.
Ninh Tử Thanh lấy một bức thư từ trên người ra.
Liễu Ly đưa đèn vào xem và thấy Ninh Tử Thanh viết mấy dòng chữ bằng nét chữ khác hoàn toàn với bình thường.
Lời ngắn gọn mà đủ ý, có thể khơi gợi thắc mắc lại không tiết lộ quá nhiều thông tin.
Nếu không phải lúc này Liễu Ly không rảnh tay, nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi.
"Điện hạ muốn..."
"Đúng."
Cung giao trì nơi Thi quý phi ở cách lãnh cung một đoạn, nhưng nhìn từ trên cao, chỉ có thể thấy được vị trí của cung điện ấy.
Ninh Tử Thanh đưa tay rút tên, nhẹ nhàng móc bức thư ấy vào trước mũi tên, sau đó giương cung lên và kéo dây, mắt trái hơi nhắm, dùng mắt phải ngắm bắn về hướng cung giao trì.
Liễu Ly không dám thở mạnh, sợ sẽ quấy rầy Ninh Tử Thanh.
Nàng không nhìn ra đây là cung mấy thạch, có điều nghĩ tới cánh tay trông gầy ốm như vậy của Ninh Tử Thanh, không biết sức ở đâu ra mà kéo cung được?
Không lẽ còn mặc đồ thì trông gầy, mà cởi đồ ra thì khác?
Một tiếng "vụt", mũi tên bắn ra, bay vút đi, xuyên qua màn trời, cuối cùng biến mất ở nơi khuất tầm mắt.
Không biết vì sao, có lẽ do cảnh bắn tên soái quá soái này của Ninh Tử Thanh mà Liễu Ly đã nhớ thật là lâu.
Mãi đến nhiều năm sau, nàng vẫn hay mang chuyện này ra nói, tiện thể thêm thắt "một xíu" tình tiết, để khoe với những tiểu cung nữ non nớt vô tri.
"...Thánh thượng của các em lúc mười tuổi đã biết được cái gì gọi là Xung quan nhất nộ vị hồng nhan*, thoáng chốc đã kéo ra cung năm mươi thạch, bắn một mũi là máu chảy thành sông, thây phơi đầy đồng như vậy đó...!À, hồng nhan đó chính là bổn cung."
(*Dịch chơi: nổi giận vì em, câu thơ trong bài 圆圆曲,viên viên khúc)
Thế là trong thời gian đó, cả cung đồn rằng – bên dưới vẻ ngoài mảnh mai của thánh thượng, thật chất là một người phụ nữ lực điền.
Ninh – thánh thượng lực điền – Tử Thanh:...Thôi bỏ đi, nàng ấy vui là được.
Hơi lạc đề rồi, trở lại hiện tại.
Tóm lại, Liễu Ly nhón chân lên, muốn xem mũi tên đó có bắn trúng cung giao trì không.
Không qua bao lâu thì thấy cung giao trì hình như đã thắp đèn, hiện ra ánh lửa nhỏ, rồi lại nhanh chóng tắt đi.
Liễu Ly biết là thư đã được gửi tới rồi, thầm nghĩ nữ chính quả là lợi hại, nàng không tiếc lời khen ngợi: "Điện hạ tiễn thuật cao minh, tuyệt quá."
Ninh Tử Thanh khoác lại áo choàng: "...Một cú đấm hạ gục đối phương của quận chúa vẫn mạnh hơn."
Cho đến khi họ rời khỏi, không ai quan tâm con khỉ thê thảm đó nữa.
Nó vẫn đang ngọ nguậy ở đó, đầu choáng váng, nhưng không thể nào di chuyển được.
Nếu con khỉ biết nói chuyện, nhất định lúc này nó đang nói:
"Ta không phải người, nhưng mấy người thì đúng là chó."
*
Bên trong cung giao trì, Thi quý phi đã đi ngủ rồi.
Bà ngủ rất nhẹ, vừa có tiếng động là sẽ tỉnh dậy, cho nên đặc biệt đốt trầm hương để hỗ trợ ngủ.
Nhưng tối nay trầm hương này có vẻ cũng không có tác dụng.
Thi quý phi trằn trọc cả buổi vẫn không sao ngủ được.
Vừa định gọi thị nữ vào để xoa đầu giúp mình thì nghe thấy một tiếng động nhỏ rơi trên mái nhà.
"Gì đó?" Thi quý phi cau mày, bảo thủ hạ đi kiểmtra, "Nhẹ tay nhẹ chân một chút, đừng làm ồn quá.".